Chương 41: Cuối Cùng Cũng Có Tin Tức (2)

Nghĩ đến con trai, Tần Minh Nguyệt không sợ hãi nữa, chỉ cần có thể tìm được con trai, cô có thể vào hang sói.

Người đàn ông nhìn Tần Minh Nguyệt ăn mặc quần áo bình thường, xem ra cũng không phải là người có tiền, trông rất đơn thuần.

“Đúng vậy, là tôi gọi điện cho cô.”

“Anh thật sự đã nhìn thấy con trai tôi sao?” Hai mắt Tần Minh Nguyệt sáng lên, tìm lâu như vậy rồi tưởng chừng không còn chút hi vọng nào, nào ngờ lại thấy hi vọng lớn như vậy.

Người đàn ông gật đầu, nhìn thấy hai mắt Tần Minh Nguyệt sáng lên, dưới khóe mắt anh ta lóe lên sự đắc ý, nhưng nhìn thấy quần áo của Tần Minh Nguyệt, anh ta lại nhíu mày.

“Tôi thấy trong thông báo nói, nếu cung cấp được thông tin cho cô sẽ có thưởng lớn?”

“Đúng vậy.”

Trên thông báo tìm người của Tần Minh Nguyệt đúng là có viết rằng, nếu ai đó tìm được con trai cô sẽ có hậu tạ lớn, hoặc cung cấp thông tin thôi cũng có thưởng, bởi cô sợ có người không muốn đắc tội với Lưu Chính Khải nên không ai muốn tìm hay cung cấp thông tin, như vậy cô chẳng còn cơ hội nào.

Cô không ngờ rằng người đàn ông hỏi vậy, mặc dù là bình thường nhưng cô vẫn cảm thấy có chút ngạc nhiên.

Manh mối còn chưa cung cấp ra đã hỏi đến tiền?

Tần Minh Nguyệt trong lòng có chút nghi ngờ nhưng là lời hứa của bản thân nên cũng không nghĩ nhiều.

“Tôi cũng không phải vì tiền thưởng, mà là họ không dễ đắc tội, hơn nữa gần đây trong nhà lại xảy ra chuyện nên cũng bí tiền. Nếu không phải như vậy, có thưởng hay không cũng không quan trọng, nhưng thật sự tôi đang rất...”



Những từ phía sau người đàn ông này không nói ra nhưng lần Minh Nguyệt hiểu.

“Anh yên tâm, tôi không cần anh đưa tôi đi, anh chỉ cần nói với tôi người đang ở đâu, tôi có thể tự đi tìm, tiền thưởng tôi sẽ đưa anh đầy đủ không thiếu xu nào.”

Đây cũng là vấn đề Tần Minh Nguyệt từng nghĩ đến, Lưu Chính Khải vốn chẳng phải người tốt gì, nếu người khác đưa cô đi tìm mà gặp Lưu Chính Khải sẽ bị phiền phức.

Nghe thấy lời quả quyết của Tần Minh Nguyệt như vậy, đôi mắt người đàn ông sáng lên, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Tần Minh Nguyệt, anh ta cau mày: “Cô...”

Thật sự có tiền sao?

Không phải là kẻ lừa gạt đó chứ?

Tần Minh Nguyệt giỏi trong việc đoán ý qua lời nói và sắc mặt, nên biết được anh ta đang lo lắng điều gì.

“Anh yên tâm, tôi có tiền, chỉ cần tôi tìm thấy con trai của tôi, tiền thưởng cần đưa cho anh tôi sẽ không thiếu của anh một đồng”?

Tần Minh Nguyệt đảm bảo chắc chắn một lần nữa, mặc dù cô là người yếu đuối nhưng không ngốc, cô cũng biết cần phải được nghe manh mối trước, biết đâu người này thật sự lừa cô thì sao?

“Không được, cô tìm thấy con trai của cô liệu còn quay lại tìm tôi sao, cô chạy mất thì tôi đi đâu tìm cô.”

Người đàn ông này quả nhiên không tin Tần Minh Nguyệt, Tần Minh Nguyệt cũng sợ người đàn ông này lừa cô.

Hai người rõ ràng đều có mối bận tâm riêng, một lúc sau, người đàn ông lên tiếng: “Cô sợ tôi lừa cô sao? Cô yên tâm, tôi không phải là người lợi dụng người khác lúc gặp khó khăn, nếu như không phải trong nhà có chuyện... thôi bỏ đi... tôi nói thật cho cô biết vậy. Người đó trông có vẻ không phải là người tốt, tôi bảo người anh em của tôi ở đó canh chừng rồi mới đi tìm cô. Như thế này đi, tôi sẽ đưa cô đến đó, nói cho cô biết ở vị trí nào, cô đưa tôi tiền, tôi và người anh em của tôi sẽ đi khỏi đó, cô tự tìm, tôi không muốn vì ít tiền này mà bị liên lụy.”