Nhưng người đàn bà này, làm sao đột nhiên nghĩ tới muốn gặp Tư Nhất Nặc?
Khoảng thời gian này Tần Minh Nguyệt đi khắp nơi tìm con, Tư An Húc biết, nhưng là chuyện không liên quan đến anh.
Chẳng qua là hai tháng nay, người cô ta cũng an phận, làm sao trong phút chốc bất chợt liền nháo đằng.
Thấy thiếu gia nhà ông hướng về phía camera hình như đang suy tư cái gì, quản gia Tôn khóe mắt giật một cái.
“Thiếu gia, Tần tiểu thư này hôm nay quả thực khả nghi, hai tháng, làm sao đột nhiên liền nói tới chuyện gặp tiểu thiếu gia, ngài ngàn vạn lần không thể mềm lòng a.”
Tựa như sợ Tư An Húc sẽ bị nước mắt của Tần Minh Nguyệt làm cho mềm lòng vậy, quản gia Tôn nhận ra được thời điểm thần sắc của Tư An Húc có chút không đúng, vội vàng mở miệng.
Đối với Tư Nhất Nặc, không biết Tư An Húc có trông đợi hay không, dù sao quản gia Tôn là đã chờ đợi nhiều năm, ông ở Tư gia nhiều năm, cũng coi là cánh tay phải cánh tay trái của bố Tu An Húc, sau khi bố Tư An Húc mất, ông cũng coi là trông nom Tu An Húc lớn lên, đối với Tư An Húc, ngoại trừ đối với bên ngoài tôn trọng chủ nhà, cũng có một phần giống như là kỳ vọng tốt đẹp đối Với hậu bối của mình.
Quản gia Tăn cũng không phải hoài nghi Tần Minh Nguyệt, chẳng qua theo cía nhìn của ông, tiểu thiếu gia Tư Nhất Nặc so với những người vô cùng quý giá, so với những người khác cũng quan trọng hơn, trước tiên lúc này vẫn là bảo vệ tốt tiểu thiếu gia, tin tức không nên tiết lộ ra bên ngoài, càng ít người nhìn thấy tiểu thiếu gia, càng ít người biết được tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia càng an toàn.
Cái này không chỉ có liên quan đến thiếu gia có thể thuận lợi thừa kế tập đoàn Húc Dương hay không, cũng liên quan đến tiểu thiếu gia có thể bình an lớn lên hay không!
Tư An Húc ngẩng đầu lạnh lùng nhìn lướt qua quản gia Tôn, quản gia Tôn lập tức cảm thấy sau lưng mình cũng toát mồ hôi lạnh.
“Thiếu gia, tôi...”
Còn không chờ quản gia Tôn nói xong, Tu An Húc liền cắt đứt ông: “Quản gia là cảm thấy, con trai tôi ai cũng có thể tùy tiện nhìn?”
Một câu nói, quản gia Tôn liền bị sặc nước miếng, ông họ khan mấy tiếng mới trở lại giọng giọng cũ, sắc mặt cũng đỏ lên.
Nhưng mà, mặc dù bị cái nhìn lướt qua kia của thiếu gia có chút đáng sợ, nhưng lòng ông vẫn an tâm.
Quả nhiên thiếu gia nhà ông vẫn cường thế bá đạo, hai giọt nước mắt tùy tiện của nữ nhân, sao có thể khiến thiếu gia nhà ông mềm lòng, nếu là như vậy, chắc chắn biệt thự Tu gia đã sớm có nữ chủ nhân.
Quản gia Tôn suy xét phản ứng kịp, bản thân cũng là nóng lòng bị loạn rồi, có chút lúng túng sờ mũi của mình một cái: “Vậy là hiển nhiên, Nhất Nặc tiểu thiếu gia cũng không phải là ai muốn nhìn cũng có thể nhìn, là tôi hồ đồ. Vậy không có chuyện gì nữa tôi liền đi xuống trước.”
Thấy Tư An Húc không có gì phân phó, quản gia Tôn cung kính khom người một cái, liền xoay người rời thư phòng.
Sau khi quản gia Tôn rời thư phòng, Tư An Húc tiếp tục nhìn chằm chằm nhìn camera hồi lâu, hồi lâu, mới cầm lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Trần Quyền: “Sắp xếp nhiều người theo dõi Tần Minh Nguyệt hơn.”