Tần Minh Nguyệt tức giận đi khỏi bệnh viện, cơn tức giận khiến cô đi rất nhanh, trong lòng còn nghĩ thầm, không biết có phải cuộc sống nội trợ ba năm qua đã khiến cô lạc khỏi vòng quay của xã hội hay không, hay những người như Thương Kỳ chỉ chiếm số ít, cô chỉ muốn bày tỏ lòng biết ơn về sự giúp đỡ của anh, nhưng không ngờ Thương Kỳ lại cho rằng cô có ý khác với anh ta.
Cô đã là một người phụ nữ đã ly hôn, đã sinh con, Thương Kỳ là một người đàn ông trẻ tuổi tài giỏi như vậy, dù thế nào cũng không có một điểm chung nào với cô, sao cô có thể có suy nghĩ như vậy được?
Không biết do mình cảm thấy bị xúc phạm, hay nhớ tới việc chồng cũ cũng không hiểu cô như vậy, Tần Minh Nguyệt trong lòng trào dâng lửa giận.
Nhưng khi cô vừa bước đi, lửa giận trong lòng đột nhiên biến mắt, nghĩ lại, dù sao người ta cũng đã giúp đỡ mình, dù bây giờ họ có nhận lời cảm ơn của mình hay không, cũng không thể gạt bỏ sự giúp đỡ trước đây. Dù sao sau này cũng chẳng dây dưa gì nữa, sao phải tức giận người không liên quan gì tới mình nữa chứ, không bằng nghĩ cách tìm con ruột của mình.
Lại một lần nữa vô định bước đi trên phố, Tần Minh Nguyệt không biết đi đâu tìm con nữa rồi.
Một tháng nay, mỗi khi đêm khuya vắng lặng, mỗi khi chỉ có một mình ngồi yên lặng, Tần Minh Nguyệt đều nhớ về đứa con của mình, sau một tháng bình tâm, cô không còn mất lý trí như lúc đầu nữa. Mặc dù không từ bỏ việc tìm kiếm con trai, nhưng cô cũng biết rằng đó là một con đường rất khó khăn, cô phải giữ cho bản thân trạng thái tốt nhát mới có thể có thêm nhiều hy vọng.
Đúng lúc Tần Minh Nguyệt đang có gắng tìm kiếm từng tia hy vọng tìm thấy con trai, thì trong văn phòng chủ tịch tập đoàn Húc Dương, Tư An Húc nhận được tin Tần Minh Nguyệt đã rời khỏi biệt thự.
“Cô ta đi đâu rồi?” Tư An Húc cau mày, nhẹ giọng hỏi.
Không phải Tư An Húc muốn theo dõi Tần Minh Nguyệt, mà hiện tại cô là nhũ mẫu của Tư Nhất Nặc, vì Tư Nhất Nặc, trước khi Tư Nhất Nặc cai sữa, cô phải luôn khỏe mạnh. Tìm nhũ mẫu không khó, nhưng tìm được một người vừa ngây thơ vừa ngốc, lại không dễ, chưa kể Tư Nhát Nặc rất hợp với sữa của cô.
Càng huống hồ, Tư An Húc trước giờ không thích rắc rồi, mặc dù anh không sợ rắc rồi.
“Chú Lý nói cô ấy đã đến Bệnh viện Phụ sản nhi đồng thành phó, đến nơi thì bảo chú Lý quay về, chú Lý có nói thế nào cô ấy cũng không chịu.”
Lộ Triệt Minh thấy tổng giám đốc của mình cau mày, liền vội vàng nói đỡ Lý Hạo, dù gì cũng là do Lý Hạo đưa cô ấy đi, bảo ông ấy về ông ấy cũng nghe, nói không chừng chỉ cần Tổng giám đốc không hài hòng, ông ấy sẽ gặp rắc rồi to.
Lý Hạo là người được Tư An Húc sắp xếp lo chuyện ở ngoài, là một trợ thủ đắc lực, không thể vì nhũ mẫu của tiểu thiếu gia mà mắt việc được.
Ừm…
Không phải Lộ Triệt Minh nghĩ tiểu thiếu gia không quan trọng, trên thực tế, nhũ mẫu không còn thì có thể tìm người khác, nhưng Lý Hạo mà không còn thì khó mà tìm được người thay thế.
Bệnh viện Phụ sản nhi đồng thành phó?
Tư An Húc cau mày, anh nhớ tới trong thông tin Trần Quyền đưa khi trước, Tần Minh Nguyệt sinh con ở Bệnh viện Phụ sản nhi đồng thành phó, nhưng bị chồng cũ bắt con đi, còn có một số chuyện xảy ra trong thời gian đó, về sau Trần Quyền đều điều tra được hết rồi. Tư An Húc lúc đó không vừa lòng nhưng nhìn cô có vẻ không giống loại người như vậy, lại nhớ ra chuyện cô nhảy lầu không thành, còn ký giấy nợ 300 vạn tệ, cùng với việc ở biệt thự: nhà họ Tư 1 tháng, Tư An Húc nghĩ trong đó chắc có ẩn tình gì đó.
Tuy nhiên, Từ An Húc không phải là một người nhân từ gì, anh dù biết có ẩn tình trong đó, nhưng lại không định giúp Tần Minh Nguyệt điều tra, suy cho cùng cũng chẳng liên quan gì tới anh, cô chỉ là nhũ mẫu của con trai anh, mối quan hệ giữa hai người chỉ có vậy.
Cũng là để tránh cho Tư Nhất Nặc không quá thân thiết với nhũ mẫu, Tư An Húc chỉ yêu cầu Tần Minh Nguyệt vắt sữa mỗi ngày, sau đó đưa cho Tư Nhất Nặc uống, không hề cho Tần Minh Nguyệt và Tư Nhất Nặc tiếp xúc với nhau.
“Đưa người về sớm, kẻo để Tư Nhất Nặc đói.”
“Tổng giám đốc, anh nên gọi tiểu thiếu gia là con trai.”
Lộ Triệt Minh thận trọng khi nói câu nói đó, lúc nói còn cẩn thận quan sát sắc mặt của Tư An Húc, anh sợ chứ, tiểu thiếu gia không phải là con ruột của Tổng giám đốc, anh là người duy nhất biết chuyện đó, đến quản gia Tôn và bảo mẫu Trương còn không biết.
Nhưng Tổng giám đốc lại quá lạnh nhạt với tiểu thiếu gia, lạnh nhạt đến mức quản gia Tôn và bảo mẫu Trương đều nghỉ ngờ tiểu thiếu gia có phải con ruột của Tổng giám đốc hay không.
Lộ Triệt Minh vốn dĩ rất kín đáo, bất kể quản gia Tôn hỏi thế nào, anh cũng vẫn khẳng định đứa trẻ đó đúng là con trai của Tổng giám đốc.
Vì vậy, để tránh bị gọi điện chất vấn cả ngày, Lộ Triệt Minh rất cần thận và đưa ra lời khuyên cho Tư An Húc.
Tư An Húc lạnh lùng liếc Lộ Triệt Minh một cái, ánh mắt đó khiến Lộ Triệt Minh cảm thấy khó chịu, anh ở bên cạnh Tổng giám đốc đã lâu nhưng vẫn không chịu nồi sự lạnh lùng toát ra từ Tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc, vì sự thờ ơ của anh đối với tiểu thiếu gia, cộng với việc anh mãi không chịu đưa phu nhân về, quản gia Tôn đã nghỉ ngờ tiểu thiếu gia có phải con ruột của anh hay không. Tổng giám đốc, không phải anh đã nói muốn lừa được người khác thì phải lừa được chính mình sao. “
Tiếng Lộ Triệt Minh nói càng lúc càng nhỏ, nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy anh ta nói gì nữa, giọng điệu và ánh mắt ấy đầy những chân thành, Tư An Húc nhìn anh ta 3 giây rồi quay người dời đi.
“Ngoại trừ Lý Hạo, sắp xếp thêm 1 người nữa, mỗi lần cô ta ra ngoài thì đi theo, đừng để cô ta biết.”
Vâng…
Lộ Triệt Minh không biết liệu những lời khuyên của mình có hiệu quả hay không, nhưng chính Tổng giám đốc rõ ràng là đang thay đổi chủ đề, và anh không có can đảm để lật lại chủ đề này, anh chưa chán sống, đi theo Tư An Húc bấy lâu nay, anh hiểu rõ, những gì Tư An Húc không muốn nói không muốn làm, không ai có thể ép buộc được.
Ngoại trừ chuyện của tiểu thiều gia…
Lộ Triệt Minh nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa những việc mà Tư An Húc giao, còn về Tần Minh Nguyệt, sau khi bước đi vô định một hồi, cô nhận ra mình đã tới tận khu nhà họ Lưu trước đây.
Tần Minh Nguyệt dừng lại, hơi do dự một chút, nhưng vẫn đi lên lầu, gõ cửa hồi lâu cũng không có ai.
Hồi lâu sau, nhà đối diện mới mở cửa ló đầu ra: “Họ dọn đi gần một tháng rồi, có gõ cửa cũng vô ích.”
Nghe thấy tiếng nói, Tần Minh Nguyệt quay đầu lại hỏi: “Cái gì? Bọn họ chuyển đi gần một tháng rồi?”
“Đúng thế, một tháng trước họ chuyển đi rất nhiều đồ, đến tận bây giờ vẫn chưa thấy ai quay lại.”
Hàng xóm tắt nhiên cũng nghe được những lời không hay.
về cô, nhưng nước sông không phạm nước giếng, có điều họ chẳng thể tin nổi Tần Minh Nguyệt là người như vậy.
Rốt cuộc hàng xóm đối diện cũng đã ba năm, ai ra vào cũng chào hỏi, ai giúp được gì thì giúp, hàng xóm thật sự không dám tin.
Mới ly hôn với Lưu Chính Khải hơn 1 tháng, Lưu Chính Khải đã chuyển nhà gần một tháng, Tần Minh Nguyệt rất sốc, luôn cảm thấy đây dường như là kế hoạch đã tính từ trước của Lưu Chính Khải.