Chỉ là tôi chú ý tới, Phong ở bên trong tiệc rượu, đang kéo một người con gái tao nhã chào đón khách mời. Mà người con gái này, là người mà tôi mong nhớ ngày đêm mười ba năm qua - Tiểu Vũ. Tôi nhớ rõ, tôi nhớ rất rõ ràng, mi bên trái của Tiểu Vũ nhích cao hơn bên phải. Nụ cười của Tiểu Vũ rất dịu dàng, cũng rất thê lương. Tôi nhớ rõ người này rời xa tôi mười ba năm trước, rời xa chiếc giường nho nhỏ của các cô bé kia. Mặc dù chúng tôi không gặp nhau đã mười ba năm.
Tiểu Vũ, em có từng thấy, trong biển người mênh mông, tôi và em gặp nhau lần nữa. Tiểu Vũ, em có từng biết, lòng tôi đã đánh rơi trong thế giới của em, cuộc đời này đã không thể tìm về. Tiểu Vũ, em có từng chú ý, giờ phút này, tôi đang ở bên cạnh em.
Tôi không muốn khóc, tôi nhớ Tiểu Vũ từng nói với tôi, bảo bối đừng khóc. Mà khi dòng lệ ấm áp rơi xuống, tôi vẫn có thể cảm nhận được nó có bao nhiêu chân thật, tôi nhớ thương em biết bao nhiêu.
Chạy trốn"Tiểu thư, có thể vinh hạnh mời cô khiêu vũ hay không?" Một người đàn ông anh tuấn không biết đi tới trước mặt tôi từ khi nào mời tôi.
"Không được, tôi có chút mệt, muốn đến bên nghỉ ngơi một chút." Tôi mỉm cười từ chối anh ta. Tôi chán ghét những tên đàn ông này, chán ghét khuôn mặt anh tuấn cùng với tâm xấu xa của bọn họ.
Tôi chọn một góc tối âm u, ngồi xuống, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào Tiểu Vũ. Hai tay Tiểu Vũ nhu nhược khoát hai vai của Phong, Phong dịu dàng ôm lấy Tiểu Vũ, bọn họ khiêu vũ ở trên sàn nhảy hình tròn trung tâm của vũ hội, xung quanh đều là ánh mắt hâm mộ của khách mời và thanh âm tán thưởng.
Quả thực, như một cặp môn đăng hộ đối. Dường như rất xứng đôi.
Phong tao nhã sắp xếp Tiểu Vũ ngồi trên một cái ghế cách sàn nhảy không xa, bản thân đi tiếp đón bằng hữu thương nhân.
Tôi đứng dậy, thong thả đi về phía chỗ bàn của Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ, Tiểu Vũ thân mến của tôi, tôi sẽ đến bên em. Tôi cảm nhận được rõ ràng, mỗi một bước, đều tràn ngập đầy chua xót.
Khi tôi trực tiếp đứng trước mắt Tiểu Vũ, tôi nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc cùng với cơ thể run rẩy của Tiểu Vũ.
"Công chúa thân mến của tôi, có thể mời em nhảy một bản không?" Tôi tạo tư thế mời hoàn mỹ. Tiểu Vũ đứng dậy, đặt tay vào bên trong lòng bàn tay của tôi. Tôi nắm lấy nó thật dịu dàng, dẫn em đi, đưa em đến sàn nhảy cao nhất, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc xung quanh.
Nắm lấy tay Tiểu Vũ nhẹ nhàng khiêu vũ. Xa cách mười ba năm, tôi lại tiếp tục có thể nhớ đến đường vân trong lòng bàn tay Tiểu Vũ.
Mười ngón đan chặt, hai người nhìn nhau không chán.
Ái muội. Ở đây tràn ngập mùi rượu cùng vị thuốc. Tôi, Tiểu Vũ, nhìn nhau mà khiêu vũ. Bất kỳ đôi câu vài lời đều sánh được khung cảnh lúc này.
"Lady and gentlemen, it"s party time!"Tôi biết, giai điệu êm ái này sắp bị duệ vũ tiết tấu thay thế.
"Chúng ta đi!" Tiểu Vũ gật đầu thật mạnh. Tôi kéo tay Tiểu Vũ, không để ý ánh mắt mọi người, chạy trốn khỏi nơi này.
Chúng tôi cứ chạy liên tục chạy. Thẳng đến một bến cảng trống trải.
Buông tay Tiểu Vũ, tôi giương hai tay ra, ngửa mặt lên trời xa hét lên. Tiểu Vũ từ phía sau ôm lấy lưng tôi. Môi em nhẹ nhàng vuốt ve bên tai tôi, không ngừng than nhẹ:
"Nhược Hồ, Nhược Hồ." Tôi quay người lại ôm thắt lưng mảnh khảnh của em, dùng môi đáp lại dịu dàng.
Gió đêm khuya rất lạnh. Hai cô gái cứ đứng yên ôm nhau như vậy, hưởng thụ tất cả những điều kỳ diệu nhất thế giới, dường như chẳng sợ điều gì.
Cuối cùng, ngồi ngay ngắn trên mặt đất.
"Phong sẽ đến đón em sao?" Tôi nghĩ đến Phong, người đàn ông dây dưa giữa tôi và Tiểu Vũ lúc này.
"Em dẫn chị đến một nơi." Tiểu Vũ cười, khéo léo lảng tránh đề tài này.
Tiểu Vũ vẫy tay, một chiếc taxi ngừng lại.
"Đi Mộc Lâm Sâm nhà."Cô gái này thông minh biết bao. Em muốn dẫn tôi trở về, trở về nơi chúng tôi từng quen biết, trở lại nhà của chúng tôi.
Cao hơn cả yêuMộc Lâm Sâm nhà.Gõ cái cửa trước nhà, viện trưởng che miệng kinh ngạc. Nghe nói là chúng tôi đến thăm bà kích động đến nỗi chảy nước mắt.
Viện trưởng kêu chúng tôi vào trong, pha trà. Ba người vây quanh trước bàn, tán gẫu những chuyện to nhỏ trong viện.
Trong sân tiếng chuông điểm 2 giờ vang lên, mới phát hiện thời gian trôi qua đã lâu. Viện trưởng thấy đêm đã khuya, liền để chúng tôi ở lại một đêm.
Đầu gỗ sàn nhà có chút xốp. Bước trên sàn nhà mềm xốp đi tới, thẳng đến cuối hành lang. Cửa trên hành lang giống như 13 năm trước mở ra, then cài cửa có chút gỉ sắt, một làn gió thu thổi tới, có chút cảm giác mát lạnh.
Cánh cửa mở ra vang lên tiếng kẽo kẹt, viện trưởng nhét chìa khóa vào tay tôi, dặn dò nghỉ ngơi sớm liền rời đi.
Lướt nhẹ trên vách tường lạnh như băng, cuối cùng tìm được công tắc bật đèn, ấn nhẹ. Phòng liền sáng lên.
Ngăn tủ nho nhỏ, cửa sổ nho nhỏ, đèn bàn nho nhỏ, còn có chiếc giường nho nhỏ kia. 13 năm trước, chúng tôi vẫn còn ở trong căn phòng nho nhỏ này.
Phòng thật sạch sẽ, dường như được người quét dọn thường xuyên.
Có cái gì đó tràn ra hốc mắt, tôi xoa xoa khóe mắt, rất nóng, thì ra là nước mắt. Tôi không nghĩ sẽ che giấu, cảm giác này đã thật lâu không có, mặc cho nó tùy ý chảy xuống. Tiểu Vũ dịu dàng ôm lấy tôi, giúp tôi lau đi chất lỏng ấm áp nơi khóe mắt.
Đêm đã khuya. Con nhện cần cù đan lưới trong góc phòng không ngủ không nghỉ. Tôi và Tiểu Vũ vẫn đan chặt mười ngón như cũ, ngước nhìn trần nhà, ai cũng không nói, cứ như vậy mà lẳng lặng cảm nhận ấm áp truyền đến trong lòng bàn tay của nhau.
"Nhược Hồ, chị biết không?" Tiểu Vũ phá vỡ trầm mặc trước.
"Ừ?" Tôi quay đầu.
"Chị đúng là một yêu tinh, khiến e vẫn không quên -- ưm --" Tôi dùng đầu lưỡi ngăn chặn Tiểu Vũ hoàn thành câu nói.
"Tiểu Vũ, tôi muốn chiếm hữu em! Để tôi chiếm hữu em được không!" Tôi thở gấp nói.
Tiểu Vũ ôm tôi, thân thể lạnh run. Tôi biết em đang cảm động, em đang kích động, em không sợ tôi, em cần tôi, em là đang cần tôi.
Tay phải xoa nhẹ mỗi một tấc da thịt trên người Tiểu Vũ, mỗi một nơi đều để lại tham luyến của tôi đối với em, tôi bá đạo đối với em, toàn là dấu yêu. Tay trái nâng gương mặt em lên, dừng lại ở hai con ngươi trong mắt em, tình cảm chân thành toát ra từ trong mắt em thật động lòng người. A! Đây là gương mặt của người tôi yêu. Giờ phút này có thể có được em, có bao nhiêu tốt đẹp, có bao nhiêu thiêng liêng. Cho dù đêm nay qua đi, tôi phải chịu những hình phạt tàn nhẫn của xã hội, tôi cũng bằng lòng. Tôi nói ra lời thề son sắt đối với mình.
"Đưa em đi được không? Nhược Hồ." Tiểu Vũ chôn đầu sâu trong ngực tôi. Tôi nhẹ nhàng vuốt ve em, trấn an em, trong đầu lại nghĩ đến Phong.
Người đàn ông ưu tú kia. Vị hôn phu của Tiểu Vũ, tình nhân của tôi, đã ước định kiếp sau với Tiểu Vũ, người cung cấp ăn mặc và chỗ ở cho tôi. Nhìn thân thể sạch sẽ của Tiểu Vũ, đột nhiên cảm thấy chính mình vô cùng dơ bẩn. Thân thể dơ bẩn như vậy, nữ nhân từng lưu lại dịch của hai mươi mấy người đàn ông... Móng tay bấm vào giữa da thịt mình. Đau, rất đau. Tiểu Vũ không biết. Chỉ có đau đớn mới làm tôi tỉnh táo. Vô số đêm, tôi phải dựa vào thuốc, rượu, đao, dược, và đàn ông để tiến vào cảm giác đau đớn nhớ đến Tiểu Vũ. Tôi sợ có ngày tôi sẽ quên em, quên đi gương mặt của em, quên đi giọng nói của em, quên đi em đã từng cười nói với tôi "bảo bối đừng khóc". Chỉ có thể không ngừng tích lũy đau đớn để tưởng nhớ Tiểu Vũ, mới có thể khắc cốt tình yêu tôi dành cho em.
Tôi yêu em bệnh hoạn như vậy, chỉ là hiện tại tôi không thể cho em hạnh phúc. Em là thiên sứ thiện lương xinh đẹp như vậy. Mà tôi, chỉ là một người đàn bà dâʍ đãиɠ dơ bẩn, chỉ có hai bàn tay trắng.
"Tiểu Vũ, đáp ứng tôi, sau khi về, không được nói gì với Phong, được không?" Tôi đè nén đau đớn trong lòng nói với em.