Hoa Ngữ vội vàng nói: “Ba mẹ, vừa nãy là con lừa mọi người! Con vẫn còn thích Nam Giản! Con vẫn thích anh ấy lắm!”
Ánh mắt của Dư Cận Hoài trở nên lạnh lùng.
Dư Tang vội vàng thấp giọng nói: “Tiểu thư, nếu không muốn nhìn thấy Nam Giản bị chém thành mười đoạn thì cô đừng có nói nữa!”
Không nhìn thấy Nhị gia đã tức giận rồi sao?
Nam Giản là một nam sinh của trường trung học sô 1. Anh ấy đẹp trai và học giỏi, là mối tình đầu đẹp nhất của Hoa Ngữ, nhưng sau khi Nam Giản và Hàn Khỉ Duyệt đến với nhau, Hoa Ngữ đã từ bỏ anh ấy. Nếu không mỗi ngày Hàn Khỉ Duyệt sẽ kéo anh ấy đến trước mặt cô bày trò thân mật.
Khi Hoa Ngữ tuyệt vọng, Nam Giản từng nói với cô một câu: “Hoa Ngữ, cuối cùng thì chúng ta đã đứng cùng độ cao, nhưng anh rất tiếc, trái tim anh không còn bên em nữa rồi.”
Khi đó, Hoa Ngữ cũng biết rằng, có lẽ Nam Giản cũng thích cô.
Cô không muốn tên điên Dư Cận Hoài này đυ.ng đến Nam Giản.
Hoa Ngữ mím môi kéo tay Dư Cận Hoài: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi!”
Dư Cận Hoài không dao động, ánh mắt anh lạnh như bang: “Chờ bố cô đồng ý lời cầu hôn, rồi cô muốn gì cũng được!”
Hoa Ngữ đột nhiên quát lên: “Dư Cận Hoài! Anh có bệnh sao? Tôi không hẳn là quen biết anh, sao anh lại muốn lấy tôi?”
Hàn Vũ sửng sốt, vội mắng: “Tiểu Ngữ! Con muốn nói chuyện gì với Nhị thiếu gia?”
Hàn Khỉ Duyệt đột nhiên mở miệng: “Tiểu Ngữ không hiểu chuyện, làm Nhị thiếu gia chê cười rồi!”
Cô ta cũng biết người đàn ông này là ai.
Là chú của Mạc Uyên Hàn, là người thừa kế của Nhị gia, là người đàn ông mà tất cả những người ở đây đều muốn kết hôn.
Mặc dù cô ta không biết đồ ngốc như Hoa Ngữ quen anh ta bằng cách nào, nhưng cô ta cũng phải cảm ơn Hoa Ngữ, không nhờ Hoa Ngữ thì sao cô ta có thể gặp được người đàn ông cao quý như này.
Đầu óc của Hàn Như chuyển biến rất nhanh, liền vội vàng đẩy con gái ra, ánh mắt ra hiệu nhất định phải nắm bắt cơ hội, Lư Trân Viện ngay lập tức đã hiểu ý mẹ, cô ta ho nhẹ một cái rồi tiến đến chỗ Dư Cận Hoài.
Dư Cận Hoài bình tĩnh né sang một bên khiến Lư Trân Viện lảo đảo dưới đất, Dư Tang đã lịch thiệp tiến tới đỡ Lư Trân Viện, anh ta bất lực nói: “Cô nương, xin hãy cẩn thận!”
Lư Trân Viện cảm ơn anh ta nhưng trong long nghiến rang nghiến lợi.
Người đàn ông này lạnh lùng đáng sợ.
Hàn Khỉ Duyệt trong long khinh thường chế giễu.
Dùng loại bỉ ổi này để quyến rũ Dư Cận Hoài? Thật là ngây thơ!
Hoa Ngữ không nghĩ ra cái gì để nói nữa.
Cô thật sự muốn bày một đĩa hạt dưa để xem diễn.
“Hôm nay tôi đến đây, không phải để thương lượng với mọi người, mà là để thông báo!” Giọng nói lạnh lùng của Dư Cận Hoài vang lên: “Nếu không còn nghi ngờ gì nữa, tôi sẽ mang người đi, lão phu nhân ở nhà đang rất mong chờ cháu dâu!”
Hàn Vũ: “……….”
Hoa Linh Long: “………………”
“Chờ đã.” Hàn Khỉ Duyệt cắn môi: “Nhị gia, Hoa Ngữ vẫn còn là một đứa trẻ……”
“Tôi nói chuyện với cô sao?” Dư Cận Hoài nắm lấy tay Hoa Ngữ, không them nhìn cô ta: “Đi thôi!”
Sắc mặt Hàn Khỉ Duyệt trở nên khó coi.
Hoa Ngữ rung rung nước mắt nhìn ba mẹ: “Con không muốn đi cùng anh ta! Anh ta là người xấu!”
Hàn Vũ trầm mặc một lát: “Tiểu Ngữ, Nhị gia đối với con không tồi..”
Hoa Linh Long: “Tiểu Ngữ, nếu con bị bắt nạt thì hãy về nhà!”
Hoa Ngữ: “………….”
Có còn là mẹ tôi không vậy!!!?
Hàn Vũ yên lặng nói: “Bọn họ cũng đã tìm người rồi, ta vô dụng không bảo vệ được con, nhưng nếu là Nhị gia thì sẽ không sao đâu!”