Chương 6: Dì!

……Anh mới là đồ nhát gan! Cả nhà anh là đồ nhát gan!

Một lúc sau lại có tin nhắn gửi tới: Nhân tiện cũng để giải thích cho bố mẹ chuyện tối qua.

Hoa Ngữ: “……”

Dựa vào điều gì!

Cô nổi giận đùng đùng quát vào điện thoại: “Không phải tôi mới ngủ với anh một lần sao? Anh còn muốn dây dưa gì đến bố mẹ chứ!”

Người bên kia lười nhác, anh thờ ơ trả lời: “Một lần?”

Hoa Ngữ: “…… Chà chà, không biết bao nhiêu lần. Nhưng đều là người trưởng thành rồi đúng không? Chỉ cần hẹn nhau nói chuyện là được rồi!”

Ánh mắt Dư Cận Hoài càng ngày càng lạnh nhạt, giọng nói vẫn không chút thay đổi: “Hay là làm lần khác nữa?”

Hoa Ngữ: “…… Đồ lưu manh!”

Nói xong cô liền cúp điện thoại.

Dư Cận Hoài hờ hững nhìn điện thoại trước mặt, ngón tay dài mảnh khảnh chậm rãi siết chặt.

Vì cái gì mà anh lại để í đến đồ nhát gan kia? Không phải chỉ ngủ một đêm sao, cô ấy còn tự mình mang tới cửa nữa.

…… Hay là, vì mùi hương trên cơ thể cô ấy?

Bật lửa màu đen trên ngón tay anh quay một vòng, Dư Cận Hoài nghĩ tới "làm lần khác" , anh liền gọi cho trợ lý Dư Tang: “Chuẩn bị xe.”

Dư Tang nhẹ nhàng nhắc nhở: “Nhị gia, tối nay phu nhân đã sắp xếp cho anh một buổi gặp mặt với Mạnh tiểu thư…… Bà nói rằng nếu anh còn bỏ như lần trước, thì sẽ treo cổ trước mặt anh.”

Dư Cận Hoài bất động.

Dư Tang: “……”

Dư Cận Hoài không phản bác mà đứng lên, đôi chân thon dài lập tức chắn ngang ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ.

Vì quá bất đắc dĩ nên mới trói buộc một người phụ nữ ở bên cạnh anh. Phu nhân luôn lo lắng về xu hướng tìиɧ ɖu͙© của anh, bà sợ rằng nhà họ Dư sẽ không có con cháu nối dõi.

……

Hoa Ngữ vô ý mà nuốt một viên thuốc. Cô thấy trên vỏ hộp thuốc viết 24 giờ sau mới phát tác cô mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Cô mở cửa phòng tắm, liền thấy gia đình của Hàn Như.

Chồng của Hàn Như chính là một tên phế vật, là một thiếu gia nhà giàu chính hiệu. Chính vì ông quá vô dụng nên những việc trong công ty đều giao cho Hàn Như xử lý, ông ấy cũng ít khi ra khỏi nhà, càng không bước chân vào Hàn gia, cho nên lần này Hàn Như chỉ dẫn theo hai đứa con của mình.

Hoa Ngữ yên lặng nhìn Hàn Như. Hàn Như trong thực tế với trong trí nhớ của cô không hề khác biệt, bà rất giản dị.

Còn Lư Trân Viện đang ngồi một bên ăn quả táo xanh, bộ nail màu đỏ của cô ấy vô cùng chói mắt, cô ấy rất sành điệu và có một khuôn mặt vô cùng ma mị.

Lư Trân Hàn đang cầm điện thoại chơi game, anh ta không thèm để ý đến mọi chuyện xung quanh. Người anh họ này thật sự trông rất ưa nhìn, nhưng Hoa Ngữ vẫn luôn nhớ cảnh anh ta xé rách quần áo của cô, khiến cô phát ói.

Hoa Linh Long bưng một đĩa trái cây tới, bà ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Ngữ, con đứng đây làm gì?”

Hoa Ngữ cười, “Không có gì đâu ạ, chúng ta cùng nhau qua bên kia đi.”

Hàn Như vừa nhìn thấy Hoa Ngữ liền trìu mến nắm tay cô: “Tiểu Ngữ, nghe nói hôm qua cả đêm cháu không về, cháu làm dì lo lắng gần chết!”

Hàn Như: “Tiểu Ngữ là một đứa bé ngoan, sao có thể làm như vậy được nhỉ?