Nhưng vào kiếp trước, khi cô tỉnh lại thì không hề có cảm giác đau đớn như thế này!
Hoa Ngữ cười khổ rồi từ từ đứng dậy, cô phát hiện quần áo của mình đã bị xé thành những mảnh vải, chỉ có thể nhặt chiếc áo sơ mi nam màu sám trên mặt đất rồi mặc vào, lén lút đi khập khiễng cố gắng chuồn đi.
“Ngủ cũng ngủ xong rồi, liền chạy sao?”
Sau lưng cô truyền đến giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông.
Hoa Ngữ cứng đờ, cô không còn mặt mũi mà quay đầu lại, dù sao cô cũng đã trải qua ở kiếp trước: “Anh muốn như nào? Thành thật mà nói ra đi, hôm qua người bị hại mới là tôi.”
Dư Cận Hoài dựa vào khung cửa trong phòng tắm, lười biếng nhìn cô gái nhỏ trong chiếc áo sơ mi của mình, trông cô rất gầy và có chút suy dinh dưỡng, làn da mềm và mịn màng như em bé, mái tóc đen dài xoã trên vai, trông thật xinh xắn và tốt bụng.
Ngón tay anh đáp xuống đầu chiếc bật lửa, chậm rãi trả lời: “Tối hôm qua chẳng lẽ không phải cô ôm tôi rồi cầu xin tôi……”
Hoa Ngữ khuôn mặt nóng bừng, quay đầu lại hung tợn nói: “Câm miệng!”
Lần này, chân Hoa Ngữ mềm nhũn ra, cô trực tiếp quỳ xuống.
Dư Cận Hoài tiến lên vài bước định kéo cô lại, nhưng Hoa Ngữ lại bò rạp trên mặt đất.
“…… Chú!”
Dư Cận Hoài chau mày, “Ai là chú của cô?”
Làn da trắng lạnh như ngọc sứ, đôi mắt long lanh như biển sâu, đôi môi mỏng tái nhợt…… Hoa Ngữ có thể chắc chắn rằng, dung mạo anh tuấn này của Dư Cận Hoài sẽ không ai có thể quên được.
Đúng là một người mới sinh ra đã có tất cả mọi thứ.
Dư Cận Hoài……
Đó là chú của Mạc Uyên Hàn! Cả thành phố A đều kính trọng anh, cũng không dám đắc tội với anh!
Bởi vì cô có hôn ước với Mạc Uyên Hàn, Hoa Ngữ mới có thể gặp anh.
Người chú này, Hoa Ngữ mới chỉ có gặp được một lần. Vào ngày sinh nhật của Dư phu nhân, anh mặc một bộ đồ màu đen, ngồi bên cạnh Dư phu nhân. Anh có một khuôn mặt lạnh nhạt thanh tú, khiến cho người ta không thể rời mắt.
Mạc Uyên Hàn dẫn cô tới rồi chào hỏi cẩn thận, anh cũng chỉ khẽ nhếch mày, điều này khiến cho người ta chỉ muốn đấm cho anh một đòn.
Tuy nhiên, Mạc Uyên Hàn vốn luôn kiêu căng ngạo mạn lại không dám làm gì trước mặt người đàn ông này, dù sao Dư Cận Hoài cũng là con trai của Dư phu nhân, còn mẹ anh ta chỉ là một đứa con gái nuôi của nhà họ Dư.
Hoa Ngữ thầm mắng trong lòng.
Tại sao lại ngủ cùng một tên sát tinh như này?
Sát tinh một phen đem cô từ trên mặt đất rồi bế lên, lạnh nhạt: “Cô gọi ai là chú cơ?”
Thân thể của cô nằm gọn trong vòng ôm rắn chắt của anh, nhưng lại rất vô cùng thoải mái. Hoa Ngữ yếu ớt mở miệng: “……Ý tôi là anh có điểm giống chú tôi.”
Dư Cận Hoài cười nhẹ: “Tại sao tôi không biết cô lại có một người chú? Hoa Ngữ?”
Hoa Ngữ sợ tới mức tái mét: “Sao anh biết tôi?”
Dư Cận Hoài mang cô lên giường, nhẹ nhàng nói: “Người nhà Mạc gia tìm cô khắp nơi, vừa lúc tôi lại nhặt được cô, đương nhiên là sẽ đoán ra.”
Người nhà Mạc gia chả lẽ là…… Mạc Uyên Hàn?
Hoa Ngữ nhấp môi: “Nhị gia…… Chúng ta chính là bèo nước gặp nhau, anh coi như chưa thấy tôi đi?”
Trong lời đồn, thủ đoạn của anh vô cùng tàn nhẫn, máu lạnh và vô tình, trên tay không biết dính máu của bao nhiêu người, hơn nữa anh là một người hoàn toàn khác biệt so với cô.