Mộ Dung Huân.
Đó là một cái tên quen thuộc đối với Hoa Ngữ.
Ở kiếp trước, sau khi trở thành vị hôn thê của Mạc Uyên Hàn, cô đã nghe qua chuyện của Mộ Dung Huân và Dư Cận Hoài. Có thể nói, Mộ Dung Huân chính là bạn gái tin đồn của Dư Cận Hoài.
Mộ Dung Huân đã đuổi hết những người yêu thích cô ấy vì Dư Cận Hoài, điều đó cũng cho thấy cô ấy có tình cảm sâu sắc với anh.
Hoa Ngữ cũng đã từng gặp cô ấy, rất xinh đẹp và hoà đồng, nhìn thoáng qua cũng biết cô ấy là mẫu người mà đàn ông muốn theo đuổi.
Chỉ là hiện giờ cô và Dư Cận Hoài đang ở cùng nhau, e rằng cô ấy sẽ không thể có cơ hội nữa.
Cạnh ao nhỏ phía trước, Dư Cận Hoài cụp mắt nhìn những con cá bơi lội tung tăng trong nước. Khuôn mặt hoàn hảo và không tì vết của anh như được chạm khắc trên băng tuyết, sáng sủa và hoàn mỹ.
Hoa Ngữ chạy tới, “Sao anh lại phạt Tần Dao?”
"Cô ta không bảo vệ chủ nhân của mình!”
Hoa Ngữ hừ một tiếng, “Như nào mới là bảo vệ chủ nhân của mình? Chỉ là cô ấy không nhận tôi làm chủ nhân thôi!”
Dư Cận Hoài nhìn bộ dáng bĩu môi của cô, không khỏi nghĩ tới con mèo ba tư do em gái mình nuôi, anh thuận tay lấy quả cà chua bi từ đĩa trái cây trên bàn nhét vào miệng Hoa Ngữ.
Hoa Ngữ nhìn chằm chằm anh.
Dư Cận Hoài nheo mắt: “Nếu cô nhổ ra, tôi sẽ ném cô xuống ao cho cá ăn.”
Hoa Ngữ nhục nhã nuốt xuống, cô cảm thấy khó chịu.
“Bây giờ em là vợ anh! Em là vợ anh! Sao anh có thể làm thế với em!”
Dư Cận Hoài nhướng mày, “Vậy cô muốn tôi làm gì với cô? Ôm cô vào lòng và gọi em yêu, em yêu à?”
Mặt Hoa Ngữ lập tức đỏ bừng.
Mặc dù đêm qua có rất nhiều chuyện chưa rõ ràng, nhưng đến cuối cùng, cô vẫn mơ màng nghe thấy anh nói, “......Bảo bối, đừng cắn cổ.”
Hoa Ngữ lúc đó: “......”
Cô lén lút nhìn cổ Dư Cận Hoài, quả thật nhìn thấy một vết răng sâu ở bên phải cổ của anh.
“......” Quả thật nhục nhã.
Dư Cận Hoài nhìn cô như thể hiểu rõ cô đang nghĩ gì, ánh mắt anh lạnh lùng: “Rất tàn nhẫn, ba ngày cũng không hết được.”
Hoa Ngữ nhanh chóng giải thích: “Không phải là do tôi không còn sức chứ……..”
Càng nghĩ cô càng cảm thấy tức, “Còn anh thì nhai nát tôi đến mức không thể nhận ra nữa! Làm hôm nay tôi phải mặc áo cổ lọ, nóng muốn chết!”
Dư Cận Hoài rũ mắt: “Lần sau chú ý.”
Hoa Ngữ: “.....”
Mẹ nó! Còn có cả lần sau? Anh cút đi!
Chờ Hoa Ngữ bình tĩnh lại, anh nhớ tới lời mình vừa nói liền lập tức đỏ mặt.
Anh vỗ trán, giả vờ cho cá ăn, rồi đột nhiên nói: “Tối qua Mạc Uyên Hàn bỏ thuốc cô à?”
“À.” Hoa Ngữ sửng sốt, “Sao anh biết?”
Dư Cận Hoài không nói gì.
Không phải vừa nãy, đáp án đã rõ ràng rồi sao.
Hoa Ngữ sờ sờ khuôn mặt của mình, tự khen ngợi: “Đúng là do xinh đẹp nên mới vác hoạ.”
Dư Cận Hoài: “........”
Anh bình tĩnh nhìn cô, “Mặt mũi đâu?”
Hoa Ngữ nhướng mày, “Đẹp như này mà anh không thấy sao?”
Cô cố ý ngẩng mặt lên trêu chọc anh: “Xinh không? Cho anh hôn một cái đấy!”
Dư Cận Hoài: “........”
Dư Cận Hoài lập tức đỡ lấy tay cô, vô thức chạm vào làn da mềm mại tại bên hông của Hoa Ngữ.