Chương 19: Huân tiểu thư!

Dư Tuấn Vy ngay lập tức không dám cử động, dù có trăm lá gan, bà ta cũng không dám đυ.ng vào Dư Cận Hoài.

Bà ta chỉ có thể nghiến răng nghiến lợn nhìn Hoa Ngữ. Hận không thể đâm chết cô.

Hoa Ngữ thò đầu ra từ phía sau Dư Cận Hoài và trêu chọc Dư Tuấn Vy đến mức bà ta phát điên nhưng không thể nói được gì.

Còn vẻ mặt của Mạc Uyên Hàn đen kịt lại.

Tuy rằng anh ta không có tình cảm với Hoa Ngữ, nhưng anh ta vẫn coi Hoa Ngữ là người của mình, đêm qua cô lại ngủ với người đàn ông khác……..

Hàn Khỉ Duyệt mím môi, ra hiệu cho Mạc Uyên Hàn và lắc đầu.

Trong tình huống này, họ không có cơ hội chiến thắng.

Trên khuôn mặt Mạc Uyên Hàn bày ra một nụ cười khó coi: “......Nếu như vậy, có thể do tôi đã nhận nhầm người…….”

Hoa Ngữ cười nói: “Không chừng…người đó là bạn cùng lớp của chúng ta? Uyên Hàn, anh cần phải tìm bằng được cô gái đó, dù sao Dư lão phu nhân vừa khen anh là một người có trách nhiệm.”

Mạc Uyên Hàn nghiến răng nghiến lợi: “.......Đó là điều đương nhiên.”

……….

Sau khi trò hề kết thúc, Hoa Ngữ bị Dư lão phu nhân kéo đi nói chuyện một hồi lâu. Hoa Ngữ lăn lội ở giới giải trí nhiều năm, tài ăn nói của cô phải gọi là tuyệt đỉnh, khiến cho Dư lão phu nhân cười không ngớt. Mãi cho đến khi Dư Cận Hoài tới tìm cô, Dư lão phu nhân mới để cho cô rời đi với một vẻ mặt đầy ẩn ý.

Nhìn thấy Hoa Ngữ rời đi, người hầu sau lưng Dư lão phu nhân nói: “Lão phu nhân, người xem.. hôm nay xảy ra chuyện gì?”

Bà Triệu là của hồi môn của Dư lão phu nhân, bà theo Dư lão phu nhân nhiều năm, trung thành và vô cùng tận tâm, Dư lão phu nhân cũng không hề kiêng dè: “Ta nghĩ Uyên Hàn đã nhìn trúng gia thế của đứa trẻ này….Nó không phải muốn bước chân vào giới giải trí sao? Mẹ của Tiểu Ngữ từng là ảnh hậu nổi tiếng khắp cả nước, có được quan hệ này, không phải Uyên Hàn sẽ thuận buồm xuôi gió sao?”

Bà Triệu nói: “Tiểu thiếu gia này………”

Lão phu nhân cười lớn: “Bọn họ muốn làm gì thì làm, chẳng có lý do gì mà a Hoài không thể bảo vệ vợ mình, ta thấy Tiểu Ngữ kia cũng khá tốt, không biết khi nào mới cho ta một đứa cháu đích tôn.”

…………..

Hoa Ngữ đi theo Tần Dao.

Tần Dao bước đi có chút loạng choạng, Hoa Ngữ ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng.

Cô cảm thấy người này rất chán ghét mình.

Đi đến một giàn trồng hoa tường vi, Tần Dao bỗng dưng dừng lại, giận dữ nhìn chằm chằm Hoa Ngữ: “Nhị gia vừa mới phạt tôi mười roi, vì ban nãy tôi không giúp cô, cô cứ đắc ý đi.”

Hoa Ngữ: “.......”

what? Sao tôi biết chuyện này!!

Hốc mắt của Tần Dao đỏ hoe: “Là tôi, tôi chán ghét cô! Cô dựa vào gì mà dám cướp nhị gia? Huân tiểu thư đợi nhị gia lâu như vậy, bọn họ mới là một đôi, cô dựa vào gì mà xen vào cướp đi vị trí của Huân tiểu thư?”

Hoa Ngữ trầm mặc trong chốc lát, “........Cô nói Huân tiểu thư, Mộ Dung Huân sao?”

“Đúng!” Tần Dao cắn răng, “Huân tiểu thư là người duy nhất xứng đôi với nhị gia!”

Hoa Ngữ cười cười.

“Nếu Mộ Dung Huân với nhị gia mới là chân ái, thế thì không cần chờ tôi xuất hiện, Dư Cận Hoài đã cưới cô ấy rồi. Nhưng tại sao lại không? Nguyên nhân rất đơn giản, Dư Cận Hoài không thích cô ấy. Tần Dao, cô không thấy cô ngốc sao? Tôi đưa một người không thích hợp cho cô, chỉ vì cô không thích, mà cô sẽ cảm kích tôi sao?”

Tần Dao ngơ ngác đứng tại chỗ, rất lâu sau cô ta mới cảm nhận được cơn đau do roi quất trên người, đau đớn tôt cùng.