Anh ta xứng đáng là một thần tượng học đường tuy chỉ kém Nam Giản một chút.
Bọn họ nói chuyện với nhau rất lâu, cuối cùng Hoa Ngữ cũng hiểu tình hình ở đây.
Hoá ra, sau khi Hoa Ngữ bị Dư Cận Hoài mang đi, Hàn Khỉ Duyệt và Hàn Như đã lập tức nghĩ ra một kế hoạch khác, để cho Mạc Uyên Hàn tới nhà chính của Dư gia nhận tội với Dư lão phu nhân.
Nhận tội gì?
Nghe nói Mạc Uyên Hàn hôm qua uống quá nhiều nên đã ngủ với em gái của Hàn Khỉ Duyệt? Mạc Uyên Hàn cắn dứt lương tâm nên mới mang theo trưởng bối của Hàn gia Hàn Như đến giải quyết chuyện này.
Dư gia là một gia tộc có chỗ đứng, giải quyết sự việc như thế nào? Đương nhiên là chỉ có thể giải quyết bằng hôn sự.
Cho nên khi Hoa Ngữ mới bước vào cửa liền thấy một màn kịch này.
Phải nói rằng Hoa Ngữ rất nể phục Hàn Khỉ Duyệt và Hàn Như, không phải ai cũng nghĩ được ra kế hay như bọn họ.
Bọn họ không dám đắc tội Dư Cận Hoài, cho nên mới để Hoa Ngữ đắc tội với Dư Cận Hoài. Nếu Dư Cận Hoài mà biết cô đã ngủ với Mạc Uyên Hàn, anh sẽ xé nát cô thành trăm mảnh.
Cuối cùng, mọi chuyện gần như tiếp tục phát triển theo quỹ đạo giống như kiếp trước, Hoa Ngữ bất lực buộc phải gả cho Mạc Uyên Hàn.
Rốt cuộc có ai tin khi cô nói cô không ngủ với Mạc Uyên Hàn? Cũng không thể nói đến Hàn Khỉ Duyệt, liệu ai tin khi nói cô ta gài bẫy chính em gái của mình.
Hoa Ngữ mím môi.
Thật là một thủ đoạn đỉnh! Nó đã chặn mọi lối thoát của Hoa Ngữ.
Giấy kết hôn ở trong túi cũng trở nên vô nghĩa.
Vừa ngủ với cháu ngoại, giờ lại muốn kết hôn với cháu? Nếu sự việc này thật sự bị lan rộng, nhà họ Hàn với nhà họ Dư sẽ thành trò cười.
Tần Dao cũng đại khái hiểu được một chút, cô ta không biết chuyện gì đã xảy ra giữa Dư Cận Hoài và Hoa Ngữ, chỉ biết người phụ nữ này đã từng ngủ với Mạc Uyên Hàn trước khi trở thành thiếu phu nhân.
Cô ta nhìn Hoa Ngữ như một đống rác.
Quá kinh tởm!! Một người phụ nữ như vậy mà dám bước vào Dư gia! Nếu nhị thiếu gia biết được, anh ấy sẽ nhất định băm cô thành từng mảnh, nhị thiếu gia rất ghét những đồ vật bị người khác chạm vào…
Tần Dao hả hê nhìn Hoa Ngữ, cũng không có ý giúp đỡ cô.
Đối mặt với những ánh nhìn khác nhau trong sảnh, Hoa Ngữ âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
Phải làm gì?
Danh dự của Dư gia không quan trọng, nhưng cô không dám đánh cược với Hàn gia! Cô không thể để cha mẹ suốt đời không thể ngẩng cao đầu!
Cô nắm chặt lòng bàn tay, đang định mở miệng thì nghe thấy tiếng của Tần Dao, “Nhị thiếu gia!” trong lòng Tần Dao vô cùng hưng phấn.
Thật tốt quá! Nhị gia đã tới! Phải để nhị gia thấy được bộ mặt thật của cô ta.
Hoa Ngữ liếc mắt nhìn, một bóng dáng mảnh khảnh đang đi ngược ánh sáng dưới bóng hoa dày đặc ngoài cửa.
Anh mặc áo sơ mi màu xám nhạt, quần đen, trên tay khoác một chiếc áo gió màu đen. Gương mặt anh trong veo và đôi mắt lạnh như sương giá, tạo cho anh một vẻ đẹp rùng rợn như băng tuyết.
Anh nhìn xung quanh một lúc rồi định đi lên lầu.
Dư lão phu nhân mở miệng: “A Hoài, cháu chờ một chút.”
Dư Cận Hoài dừng lại, thờ ơ nói: “Vâng.”
“Uyên Hàn muốn đính hôn, cháu cũng ở lại xem đi.”
Đôi mắt lạnh lùng của Dư Cận Hoài lướt qua Dư Tuấn Vy khiến cho bà ta mất đi vẻ kiêu ngạo, chế nhạo một tiếng: “Cậu ta không phải con trai của chị tôi, có gì tốt đẹp.”
“........”
Bầu không khí nhất thời trở nên ngột ngạt.