Dư Tang vẫn luôn chú ý đến sắc mặt của Hoa Ngữ, anh ấy nghĩ rằng chỉ cần người phụ nữ này bộc lộ ra bộ dáng chưa thấy qua thiên hạ, anh ấy sẽ cười nhạo cô, để cô hiểu rằng Dư gia là gia tộc cô không thể chạm tới.
Tuy nhiên, Hoa Ngữ vẫn luôn bình tĩnh.
Cô bình tĩnh đến mức im lặng và thờ ơ mọi chuyện xung quanh.
Tần Dao thấp giọng: “Chỉ giả vờ thôi!”
Hoa Ngữ cũng không để ý đến cô ta.
Dư Tang vừa xuống xe, anh ấy nhờ Tần Dao đưa cô vào nhà, Dư lão phu nhân đang chờ. Nói xong, anh ấy vội vàng rời đi. Rõ ràng Dư Cận Hoài đã ra lệnh cho anh ấy một việc nào đó.
Tần Dao cười giả tạo: “Xin mời tiểu thư.”
Giọng điệu đó vừa thiếu tôn trọng lại còn mang thêm vài phần chế giễu.
Hoa Ngữ liếc cô ta một cái, cô không nói gì, trực tiếp bước qua cánh cửa màu đỏ son của Dư gia.
Bên trong Dư gia có rất nhiều con đường lớn, hoa lá, cây cối, cầu thang, hòn non bộ và bên ven sông yên tĩnh kia đều rất đẹp đẽ.
Tần Dao dẫn Hoa Ngữ đi một vòng rồi dẫn cô tới sảnh chính.
Đây chính là đại sảnh để Dư gia tiếp đãi khách.
Hoa Ngữ vừa mới bước vào đã thấy một bà lão ngồi ở giữa.
Bà mặc bộ trang phục nhà Đường màu đỏ sẫm, với mái tóc hoa râm, khuôn mặt hiền lành, bà luôn mỉm cười nhìn mọi người. Bà là một người thoạt nhìn có vẻ rất hoà đồng.
Kiếp trước, Dư lão phu nhân rất thích Hoa Ngữ. Đáng tiếc, sau khi kết hôn với Mạc Uyên Hàn được hai năm, cô đã qua đời. Bây giờ gặp lại, Hoa Ngữ cũng không khỏi đỏ mặt ngại ngùng.
Điều khiến Hoa Ngữ ngạc nhiên là trong sảnh còn có những người khác.
Hàn Như, Hàn Khỉ Duyệt, Mạc Uyên Hàn, và một người phụ nữ trung niên với khuôn mặt xinh đẹp và thanh lịch.
Đó chính là Dư Tuấn Vy, mẹ chồng mà kiếp trước Hoa Ngữ đã rất cố gắng lấy lòng nhưng lại luôn bị chế giễu.
Tại sao họ lại ở đây?
Hoa Ngữ còn chưa hiểu rõ đây là tình huống gì, liền thấy Dư Tuấn Vy bĩu môi nói với Dư lão phu nhân: “Dư lão phu nhân, đây là Hoa Ngữ, em gái của Hàn Khỉ Duyệt.”
Lão phu nhân nhìn Hoa Ngữ một cái rồi thở dài: “Đúng là một đứa trẻ ngoan, tới đây tổ mẫu xem, hừm… nếu con đã cùng Uyên Hàn….Theo ta thấy, hãy chọn một ngày tốt đi.”
Hoa Ngữ bối rối.
Tổ mẫu?? Vì sao thân phận của ta lại giảm đi một bậc?
Dư Tuấn Vy nhẹ nhàng nói: “Dư lão phu nhân, Uyên Hàn là một đứa trẻ ngoan, sao nó có thể làm ra chuyện như vậy được? Theo con, chính con nhỏ này đã quyến rũ Uyên Hàn, muốn được bước chân vào Dư gia? Dựa vào cái gì mà đòi vào đây? Ta chỉ chấp nhận con dâu duy nhất là Tiểu Duyệt thôi!”
Hàn Khỉ Duyệt vội vàng nói: “Dì à, Tiểu Ngữ cùng Uyên Hàn đúng là trai tài gái sắc, con không dám trèo cao! Tiểu Ngữ là một đứa hiểu chuyện, tuy rằng nó hơi kiêu ngạo, nhưng tuyệt đối sẽ không câu dẫn Uyên Hàn.”
Dư Tuấn Vy cười lạnh: “Tiểu Duyệt, sao ta không thể không biết em gái con là ai? Con gái riêng của cha con được chiều chuộng như ngọc, âm mưu của cô ta cũng rõ ràng! Tại sao con lại phải che đậy cho cô ta?”
Hàn Khỉ Duyệt sắc mặt trắng nhợt, cô ta ấp úng không nói gì.
Mạc Uyên Hàn: “Là con sai, con là đàn ông, vốn nên phải chịu trách nhiệm.”
Lão phu nhân cảm kích liếc nhìn Mạc Uyên Hàn: “Đúng vậy, đúng là đứa trẻ có trách nhiệm.”
So với nhiều năm trước anh ta và ảnh đế có vẻ khác biệt, nhưng ngoại hình hầu như là giống nhau, chỉ là có vài phần ngây ngô, với một bộ sơ mi màu xanh nhạt, dáng vẻ uy nghiêm và khác thường.