Ăn xong, Dư Cận Hoài nhận được cuộc gọi điện thoại rồi rời đi, anh để lại Dư Tang cùng với Hoa Ngữ.
Hoa Ngữ nhìn vị đệ nhất chó săn bên Dư Cận Hoài, “Chào Dư tổng quản.”
…….Dư tổng quản là cái quỷ gì!
Dư Tang tức muốn hộc máu, nhưng anh ấy ông muốn đắc tội Hoa Ngữ, dù sao cũng là miếng bò bít tết của nhị gia, anh ấy không còn cách nào khác ngoài nghiến răng chấp nhận.
“Thiếu phu nhân có điều gì chỉ bảo sao?”
“Cũng không có gì.”
Hoa Ngữ nhìn mây trắng trên bầu trời xanh, “Thật sự là tôi rất tò mò, Dư Cận Hoài vừa nãy nhận cuộc gọi điện của ai vậy? Là phụ nữ à?”
Trong nháy mắt Dư Tang liền cảm thấy phiền phức.
Vốn tưởng rằng Hoa Ngữ sẽ khác với những người phụ nữ khác, dù sao cô ấy cũng không hề tỏ ra muốn bám lấy nhị thiếu gia, nhưng không ngờ từ lúc cô ấy nhận giấy đăng kí kết hôn, cô ấy bắt đầu hỏi thăm về Dư Cận Hoài.
Giọng nói của Dư Tang có phần lạnh lùng hơn một chút: “Chuyện riêng của nhị gia, người làm như chúng tôi không hề biết.”
Anh ấy dừng lại một chút rồi cảnh cáo: “Tuy rằng Hoa tiểu thư đã có quan hệ hôn nhân với nhị gia trên giấy tờ, nhưng chỉ là thứ để an ủi Dư lão phu nhân thôi, tôi khuyên tiểu thư, ở Dư gia thì không nên có nhiều sự hiếu kỳ.”
Nếu Hoa Ngữ mà nghe không hiểu lời của Dư Tang thì cô sống lại cũng vô ích.
Rõ ràng anh ấy nói cô chỉ là công cụ, tốt nhất hãy ngoan ngoãn như một công cụ hữu ích và đừng tò mò đến việc khác.
Đúng là.
Nhà họ Dư có khối tài sản lớn như vậy.
Nhưng cô thật sự không quan tâm.
Hoa Ngữ cười lạnh: “Tôi xuất thân từ một gia tộc nhỏ, sợ mất mặt nhị gia nhà các người, cho nên ta sẽ không đi đến Dư gia cao quý đâu, Dư quản gia, anh về đi.”
Cô nhìn chằm chằm Dư Tang, lạnh lùng nói: “Từ đầu đến cuối, người chịu thiệt vẫn là tôi. Việc kết hôn với Dư Cận Hoài cũng là do Dư Cận Hoài muốn tôi cùng anh ấy giả kết hôn, tôi cũng không có rảnh để lấy việc kết hôn để đổi lấy thứ gì đó. Nếu Dư quản gia thấy tôi chướng mắt, vậy anh hãy về nói với nhị gia, khi nào rảnh, thì hãy cùng tôi ly hôn, từ đây đường ai nấy đi, anh thấy thế nào?”
Dư Tang sửng sốt.
Trong thông tin anh ấy điều tra. Nhị tiểu thư nhà họ Hoa xinh đẹp nhưng lại có tính cách nhu nhược, cô ta có tính cách mềm yếu, đến nỗi ai cũng có thể bắt nạt được. Nhưng loại người trước mặt Dư Tang là một người rất khó bắt nạt.
Cô ta có thể nói chuyện ly hôn với Dư Cận Hoài một cách dễ dàng như vậy??
Dư Tang vẫn còn khϊếp sợ, nhưng Hoa Ngữ đã lạnh lùng vẫy tay gọi taxi.
Khi xe bắt đầu đi, Dư Tang mới nhớ ra một chuyện quan trọng “......”
Mẹ kiếp!! Nhị gia đã giao nhiệm vụ phải mang Hoa Ngữ tới nhà chính trước 6 giờ!!
………..
Hoa Ngữ ngồi vắt chéo chân uống trà sữa ở ven đường, cô chậm rãi uống từng ngụm trà trong cốc. Sau khi ngồi đợi tầm khoảng 5 phút, tên Dư tổng quản cùng với gương mặt xám xịt từ trên siêu xe đi xuống, anh ta nhìn Hoa Ngữ,
“Thiếu phu nhân.”
Nghe thấy ba chữ từ miệng Dư tổng quản, Dư Tang da mặt đen kịt, nhưng vì có việc phải nhờ cô nên chỉ ăn nói khép nép: “Thiếu phu nhân, vừa rồi là tôi lỡ lời, tôi đã đi quá giới hạn, xin thiếu phu nhân hãy tha lỗi cho tôi, xin cô đừng để bụng chuyện này.”