Chương 13: Tên cô ấy là Hoa Ngữ

Tịch Minh Lãng cười: “Không sao, cẩn thận đừng để bị bỏng.”

Mặt người phục vụ càng đỏ hơn.

A a a a! Lãng Lãng sao có thể vừa dịu dàng vừa đẹp trai như vậy!!

Sau khi đồ ăn được bưng ra, Hoa Ngữ liền hỏi Tịch Minh Lãng: “Anh ăn chút gì không?”

Tịch Minh Lãng lắc đầu: “Trước đó tôi ăn rồi.”

Hoa Ngữ không khách khí liền ăn, cô nhanh chóng dùng dao cắt bít tết.

Dư Cận Hoài: “......”

Hoa Ngữ đỏ mặt: “Anh nhìn cái gì?”

Cô ấy không biết cắt bít tết từ khi còn nhỏ, dù có học chăm chỉ đến đâu, chỉ cần dùng dao và nĩa, cô đều dùng theo bản năng…

Chính vì điều này nên kiếp trước có rất nhiều người cười nhạo Hoa Ngữ, nên bây giờ cô miễn nhiễm với điều đó, nhưng khi Dư Cận Hoài nhìn cô, cô lại cảm thấy có chút xấu hổ.

Dư Cận Hoài duỗi cánh tay ra và ôm cô vào lòng. Anh nắm lấy bàn tay trắng nõn nà của cô, chậm rãi cắt miếng bít tết một cách tao nhã: “Đây mới là cách đúng.”

Danh tiếng của Dư gia được truyền từ đời này sang đời khác, về nghi lễ và phong thái thì không thể chê vào đâu được. Vì vậy, động tác của Dư Cận Hoài tuy trầm lặng nhưng lại gọn gàng và đẹp đẽ.

Hoa Ngữ không hề quan tâm đến điều đó. Tất cả những gì cô để ý là mùi thuốc là thoang thoảng trên người anh.

Bộ ngực mạnh mẽ rắn chắc áp vào lưng cô, cho dù xuyên qua hai lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.

Hoa Ngữ mím môi, buông nĩa ra rồi kêu một tiếng: “Thật phiền phức.”

Nếu cứ dính chặt như vậy sẽ khiến cô nghĩ đến những cảnh tượng không phù hợp vào tối qua.

Dư Cận Hoài nhìn cô rồi nói: “Nói lại lần nữa xem.”

Hoa Ngữ sửng sốt một chút: “...Ý tôi là….” Cô chớp mắt nhìn Dư Cận Hoài rồi nịnh nọt: “Tôi không làm được, anh…, giúp tôi với ~”

Dư Cận Hoài: “.....”

Vẻ mặt của Dư Cận Hoài nhất thời khó có thể diễn tả được.

Giọng nói ngọt ngào của cô gái lọt vào tai, như thể có con côn trùng nhỏ bò qua tai anh, anh cảm thấy ngứa ran, khiến cho người ta không thể không muốn hôn cô bé có vẻ ngoài ngây thơ như này.

Dư Cận Hoài bị chính suy nghĩ của mình làm cho chấn động, lông mày trong nháy mắt lại trở nên lạnh lùng như trước.

Anh buông Hoa Ngữ ra: “Tự cô làm đi.”

Hoa Ngữ nhận thấy anh có điều gì đó kỳ lạ, lập tức giở trò tán tỉnh anh: “Anh giúp em đi mà ~”

Dư Cận Hoài: “......”

Tịch Minh Lãng: “....”

Thần sắc anh trở nên tự nhiên.

Trong trí nhớ người đó, sẽ không có bộ dạng nũng nịu như này.

Chỉ là lớn lên giống thôi.

Người đó, không phải anh đã tìm được rồi sao? Còn hoài nghi điều gì?

“Xin lỗi vì đã làm phiền hai người.” Tịch Minh Lãng đứng lên: “Tôi đi trước đây, lần sau nếu có cơ hội thì tôi sẽ đãi hai người một bữa.”

Hoa Ngữ ngước mặt lên, xua tay nói: “Nam thần, anh và Diêu Sam không hợp nhau, anh nên sớm chia tay đi.”

Tịch Minh Lãng: “......”

—-------------------------------

Sau khi bước ra khỏi nhà hàng đồ Tây, người quản lý đeo khẩu trang đang đợi ngoài cửa. Lo lắng đi loanh quanh một hồi, cuối cùng anh ấy cũng đi ra. Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, lấy mũ ra đội cho Tịch Minh Lãng: “ Tôi đã bảo hôm nay cậu không nên tới đây. Chủ nhật ở nơi này có nhiều người như vậy, cậu lại đi cùng Diêu Sam, cô ấy còn đi về trước bỏ cậu ở lại, nếu có chuyện gì xảy ra….”

“Chị Tình. Sam Sam là con gái, ở lại đây sẽ không tốt.”

“Chị Tình, giúp tôi kiểm tra một người.” Tịch Minh Lãng cúi đầu, lông mi dài che đi cảm xúc trong mắt anh, “Cô ấy tên là Hoa Ngữ.”