Hoa Ngữ ngồi im trên xe, xung quanh vô cùng im ắng, cô cố gắng tránh xa tên đại ma vương kia.
Dư Cận Hoài ném cho cô một tờ giấy đỏ, “Giấy kết hôn.”
Hoa Ngữ trợn to mắt: “Mẹ kiếp! Tôi còn chưa đủ tuổi kết hôn theo quy định pháp luật!”
Dư Cận Hoài lạnh lùng nói: “Việc đó không vấn đề gì.”
………Đối với gia tộc giàu có và quyền lực như nhà họ Dư thì việc đó quả thật không thành vấn đề.
Hoa Ngữ nhìn tờ giấy đỏ một lúc rồi nói: “Tôi cũng đại khái biết vì sao anh nhất quyết muốn cưới tôi.”
Dư Cận Hoài liếc nhìn cô, khuôn mặt anh đẹp như một bức tượng được chạm khắc cẩn thận.
“Anh làm vậy để tránh việc bị bà nội ép hôn sự!”
Ở kiếp trước, Dư lão phu nhân đã sắp xếp một hôn sự mù quáng cho Dư Cận Hoài, đây cũng là một trong những cảnh tượng kì lạ.
Dư Cận Hoài: “Thật thông minh.”
“Nếu vậy thì tôi có ba điều kiện.”
“Thứ nhất, tôi sẽ đồng ý làm bia đỡ cho anh trong vòng 2 năm. Dù sao tôi cũng muốn kết hôn và sinh con.”
“Điều thứ hai, anh không được phép tiếp xúc thân thể với tôi nếu tôi không muốn.”
“Điều thứ ba, anh không được can thiệp vào đời sống riêng tư của tôi.”
Dù gì Dư Cận Hoài cũng chỉ muốn Dư lão phu nhân an tâm, trùng hợp Hoa Ngữ cũng muốn dựa vào gia thế nhà anh một chút, đây quả thực là một lựa chọn không tồi.
Trở thành Dư phu nhân, thân phận không tồi, có thể hoành hành ở tứ thập cửu thành, lại là dì của tên cặn bã Mạc Uyên Hàn đó, ngẫm lại cũng thấy mãn nguyện rồi!
Trong lòng cô vui mừng khôn xiết. Không ngờ tên đại ma vương đó không nghe mà nhìn chằm chằm dấu hôn tím gần xương quai xanh của cô khi cổ áo cô trượt xuống.
Ân.
Chỉ cần giữ cô gái nhỏ này bên cạnh, dù cho cô ấy có đưa ra bất cứ thoả thuận gì.
………….
Hoa Ngữ vừa tới cửa của quán đồ Tây, cô liền nhận được cuộc gọi từ Mạc Uyên Hàn.
Dư Cận Hoài nói buổi tối sẽ đưa cô đến gặp Dư lão phu nhân, ăn xong rồi sẽ đi mua hai bộ quần áo.
Hoa Ngữ nhíu mày lại, nhàn nhạt khẽ lên một tiếng.
Mạc Uyên Hàn vội vã nói: “Tiểu Ngữ! Em đang ở đâu? Dư Cận Hoài….Hắn có làm khó em không?”
“Làm khó thì sao? Anh gϊếŧ anh ta à?” Hoa Ngữ nhướng mày, giọng nói đầy mỉa mai. “Mạc Uyên Hàn, sau chuyện tối qua, anh vẫn tỏ ra bộ dáng này với tôi, anh không thấy kinh tởm sao?”
Mạc Uyên Hàn tức giận nói: “Hoa Ngữ! Em đâu biết chú anh là người như nào? Hắn gϊếŧ người bằng những thủ đoạn tàn nhẫn, em với Dư Cận Hoài sẽ không có kết cục tốt đẹp!”
Hoa Ngữ lạnh lùng nói: “Cho dù chết trong tay Dư Cận Hoài, tôi cũng không gả cho anh! Thà bị gϊếŧ chết chứ không thể sống với tên ghê tởm như anh!”
“Hoa Ngữ…..em”
Hoa Ngữ muốn nói thêm vài câu nữa thì bị Dư Cận Hoài lấy mất điện thoại từ tay cô: “Vậy cậu nói cho tôi biết, tôi là loại người như thế nào?”
Mạc Uyên Hàn sửng sốt: “Chú…”
Dư Cận Hoài lạnh lùng nói: “Tiểu tử nhà cậu, sau này mà dám khách khí với dì của cậu, đừng trách tôi phải dạy cậu cách làm người!”
Mạc Uyên Hàn: “.........”
Dư Cận Hoài liền tắt điện thoại.
Mạc Uyên Hàn tức giận đập vỡ điện thoại.
Hàn Khỉ Duyệt cười lạnh nói: “Đập điện thoại cũng chẳng giải quyết được gì.”
Mạc Uyên Hàn tức giận nói: “Vậy nói cho tôi biết tôi phải làm sao?”
Hàn Khỉ Duyệt nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Con khốn đó không còn bị ta khống chế nữa, không dùng được thì tìm cách tiêu diệt nó thôi.”
Nhà họ Dư sẽ không bao giờ nhận một đứa con dâu mà mang tiếng xấu.