- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Bảo Bối Đại Mãnh Nam
- Chương 43
Bảo Bối Đại Mãnh Nam
Chương 43
Tiếng đập cửa, nhẹ nhàng vang lên.
Hắn nhanh chóng mở mắt, nhìn cô gái trước mặt vẫn đang ngủ say.
Sợ đánh thức cô nên hắn nhanh chóng nhẹ nhàng xuống giường, cầm lấy cái khăn tắm nhăn nhúm để vây quanh người mình rồi đi đến mở cửa.
A Nam đứng ở bên ngoài, nhịn cười hỏi, “Ngủ đủ chưa?”
“Vâng.” Hắn có chút xấu hổ nhưng vẫn khẽ gật đầu.
“Tình huống của Kane không tốt lắm nên chúng tôi quyết định làm phẫu thuật trước thời hạn.”
“Khi nào sẽ làm?” Hắn thấp giọng hỏi.
“Bây giờ.” A Nam nhìn hắn, nói tình huống cho hắn: “Anh đã tìm Hồng Hồng làm trợ thủ, cô ấy cũng đã tới, nhưng chúng ta còn cần một người nữa, cậu làm được không?”
Hắn bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt, không chút suy nghĩ mà trả lời, “Anh biết em có thể mà.”
Mấy năm nay hắn vẫn đi theo người này học tập, vốn là vì thân thể hắn nhưng hắn giống một khối bông, luôn hấp thu những thứ quanh mình, thậm chí cả kiến thức y học.
Hai người bọn họ chưa từng nghĩ tới có một ngày kiến thức hắn học được sẽ được dùng như thế này. Tằng Kiếm Nam là bác sĩ ngoại thiên tài, tuy tính cách hơi cà lơ phất phơ nhưng y thuật của hắn thực sự rất giỏi.
“Cậu quả thật có thể làm được.” A Nam cười nhìn hắn, “Tắm rửa một chút rồi mặc quần áo vào, sau đó tới thảo luận một chút, chúng tôi sẽ nói cho cậu biết cần chú ý cái gì.”
A Nam đi rồi, hắn liền đóng cửa lại, đi trở về bên giường. Hắn nhìn cô gái nhỏ vẫn đang ngủ trên giường.
Môi cô khẽ nhếch, cả người không mảnh vải nằm trên giường của hắn. Rõ ràng khi hắn đứng lên đã thuận tay kéo chăn lên che vai cho cô rồi thế mà chỉ trong vài giây ngắn ngủi cô lại dịch đến chỗ hắn vừa nằm, nửa ôm lấy gối đầu của hắn, lại đá chăn xuống hông, khiến nửa người mềm mại trắng nõn lộ ra ngoài.
Mái tóc dài đen bóng của cô rối tung sau lưng, một lọn tóc rũ trước người, vòng lấy bầu ngực đầy đặn của cô. Du͙© vọиɠ của hắn bỗng nhiên dâng lên, ở giữa hai chân ẩn ẩn rung động, bừng bừng phấn chấn mà dâng trào.
Hắn hoài nghi bản thân vĩnh viễn đều không muốn cô đủ.
Hắn khắc chế du͙© vọиɠ dâng trào, đi lên phía trước cẩn thận đắp chăn cho cô, còn dém dưới người để cô không đá ra được.
Cô thở dài, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ hai cái trên gối của hắn, sau đó hít vào mọt hơi, lại cười rồi mới an tĩnh lại.
Thật giống con lợn nhỏ, một con Tiểu Bạch Trư với mái tóc dài gợi cảm. Mỗi lần nhìn cô ngủ đều khiến hắn bình yên đến không hiểu nổi.
Hắn lặng lẽ hôn lên trán cô. Không biết có phải vì mơ thấy hắn hay vì cảm giác được nụ hôn này mà cô nở nụ cười thẹn thùng nói, “A Chấn…… Em yêu anh……”
Giọng nói nho nhỏ nỉ non, phập phồng trong không khí khiến ta và tâm hắn đều nóng lên. Hắn phải mất chút công phu mới có thể buộc bản thân mình đứng dậy, đi vào phòng tắm để tẩy rửa, nước lạnh khiến bản thân hắn tỉnh táo hơn nhiều.
Sau đó hắn mặc quần áo rồiđi ra khỏi phòng, đóng cửa lại một cách nhẹ nhàng nhất để không đánh thức cô.
Hắn không thích hợp tham gia cuộc giải phẫu này. Mọi người trong công ty đều biết hắn không có hảo cảm với Mak. Vì thế khi hắn xuất hiện Hồng Hồng nhíu mày, nhưng không nói gì.
A Nam nói hắn có thể tham gia thì hắn có thể bởi vì trong phòng giải phẫu thì A Nam là lớn nhất. Mà cuộc giải phẫu này vô cùng khó khăn.
Bọn họ không có nhiều thời gian, mọi thứ đều phải được hoàn toành trong thời gian quy định, nếu không bộ não sẽ thiếu dưỡng khí. May mắn Rain và A Nam đều là cao thủ.
Hồng Hồng làm trợ thủ cho A Nam còn hắn hỗ trợ Rain. A Nam tìm Hồng Hồng không phải không có nguyên nhân. Cô từng là nhân viên FBI, từng nghiên cứu xác chết, cũng làm trợ thủ pháp y, cũng không sợ máu.
Nhưng trên cơ bản Hồng Hồng và hắn đều không thích hợp xuất hiện ở đây, bởi vì cô chỉ quen làm việc với người chết.
Tổ hợp quái dị này lại làm việc vô cùng ăn ý. Mọi việc thuận lợi đến dọa người. Hai người kia vừa có lệnh thì hắn và Hồng Hồng đều nhất nhất làm theo.
A Nam và Rain đều biết mình phải làm gì, bọn họ không phí một giây, mọi động tác đều vô cùng chuẩn xác. Khả năng tập trung của họ vượt qua người thường, rất nhanh họ đã sử dụng các dụng cụ khác nhau để nối từng mạch máu nhỏ, từng sợi thần kinh, mọi thứ đều được thực hiện cùng lúc, đồng thời.
Lúc giải phẫu đến phần sau, cơ thể của Mak đột nhiên xảy ra vấn đề. Người phụ trách là Rain lập tức sửng sốt trong một giây.
Trong một giây đó hai người nhìn nhau. Chỉ một cái liếc mắt này hắn đã hiểu cô nghĩ giống hắn.
Có cần cứu hắn không? Việc này có cần thiết không? Bọn họ đã đổi Kane và Mak trở về như cũ, cũng đã lấy lại được thân thể cho Kane.
Trong một giây thật dài kia, Đồ Chấn có thể thấy trong mắt Rain có sự đau khổ và giãy dụa, cũng nhìn thấy đau khổ và giãy dụa của mình phản chiếu trong mắt cô.
John Mak là một tên điên, cho dù chết cũng chưa hết tội!
A Nam và Hồng Hồng đang tập trung, không hề để ý đến bọn họ, mà Mak đã rất già rồi, cho dù có chết trong lúc giải phẫu thì cũng là bình thường.
Trong một giây này, vô số ý niệm lướt qua trong đầu hắn. Nhưng sau khi một giây trôi qua, cả hai người đều vươn tay —
Khả Phỉ tỉnh lại lúc 11 giờ.
Trong phòng rất im lặng, A Chấn không có trong phòng, nhưng thân thể trần trụi của cô vẫn đau nhức, điều này nhắc nhở cô rằng mọi việc là thật chứ không phải mộng.
Tuy vậy cô vẫn có chút hoảng hốt không thể hiểu được.
Cô vọt vào nhà tắm, cột tóc, mặc lại cái áo phông của hắn, lại lấy trong tủ áo của hắn một cái quần đùi, sau đó mới chột dạ thăm dò đi ra ngoài.
Trong phòng máy tính không có ai, trên hành lang cũng thế. Cô rón ra rón rén đi qua hành lang, đi lên cầu thang.
Văn phòng vẫn có chút hỗn độn như cũ, cô nghe thấy tiếng Võ ca nói chuyện với Lam tỷ. Cô tiếp tục đi lên lầu thì thấy hai đứa song sinh và Lực Cương đang ở trong phòng tập thể thao chơi đùa. Ba người, hai nhỏ một lớn kia vừa cười vừa đùa, chơi đến quên trời đất, đúng là cùng một đức hạnh giống nhau.
Đồ Cần và Đồ Ưng đều đang ở lầu ba và bốn sửa mấy tấm cửa bị bắn lỗ chỗ. Cô thấy Nghiêm Phong ở tầng 5, trên tay hắn cầm một bao rác lớn.
Thấy cô mặc quần áo của A Chấn, người đàn ông cao lớn kia không thèm chớp mắt mà chỉ khẽ nhếch khóe miệng, nói, “Chào buổi sáng.”
“Ách, chào buổi sáng.” Cô xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, vội vàng đi qua hắn, nhưng vẫn nhịn không được quay đầu hỏi: “Cái đó, Nghiêm Phong, anh có nhìn thấy A Lãng không? Hình như em không thấy anh ấy.”
“Tối hôm qua có chuyến bay, cậu ta và Irapa về nhà mình rồi.”
“Máy bay? Em tưởng bọn anh đi thuyền.”
“Sau đó lại chuyển qua đi máy bay nhỏ.” Đương nhiên là lợi dụng quan hệ, cũng phải trả một khoản nhưng nhờ thế bọn họ có thể về gấp trong đêm.
“À.” Cô lên tiếng, sau đó mới hỏi: “Ách, anh có thấy Mạc Sâm không?”
“Ông ấy ở sân thượng.”
“Vậy…… Vậy còn A Chấn……”
Đây hiển nhiên mới là câu hỏi chân chính cô muốn hỏi. Nghiêm Phong nhìn cô gái nhỏ đang xoắn tay, xấu hổ đến mức ngón chân cũng hồng kia, cố nhịn cười, tốt bụng trả lời: “Cậu ta ở trong phòng giải phẫu ở tầng hầm, đang giúp A Nam và Rain.”
“Giải phẫu?” Cô ngây người ngẩn ngơ.
“Mak cùng Kane.” Hắn nhắc nhở cô.
“Bây giờ ư? Nhanh như vậy sao?” Cô trừng mắt thật lớn.
“A Nam nói sớm hay muộn cũng phải làm, muộn một chút không bằng sớm một ít, hơn nữa tình trạng của Kane không quá ổn định, vì tránh cho có việc ngoài ý muốn, nên bọn họ quyết định làm sớm chút.” Hắn nhìn đồng hồ trên tay nói: “Nếu thuận lợi thì hẳn là bọn họ sắp xong rồi.”
“Em đã biết.” Biết hắn nhìn ra được suy nghĩ của cô, Khả Phỉ chỉ có thể đỏ mặt, cực lực trấn định nói: “Cám ơn anh.”
“Đừng khách khí.”
“Cái kia, em chỉ là muốn xác định xem có bao nhiêu người để nấu cơm thôi.” Cô ngượng ngùng mở miệng giải thích, nhưng vẫn có cảm giác giấu đầu lòi đuôi.
“Anh biết.” Hắn lại cố nhịn cười, gật đầu.
“Em, ách, em sẽ đi nấu cơm ngay đây, chờ chút là có thể ăn cơm.”
Cô vừa xấu hổ vừa quẫn bách mà lùi về phía sau, nói nhanh rồi vọt ngay vào phòng mình.
Hắn cố nhịn đến khi cô vào cửa mới nhếch miệng, trong nháy mắt hắn lo lắng muốn kêu Hồng Hồng nhắc nhở cô che dấu hôn trên cổ cô đi. Nhưng vị trí này quá mức rõ ràng, thế nên hắn lập tức hiểu được người nào đó đang cố ý để lại dấu vết kia.
Tiểu tử kia quả thực cố ý. Hắn lắc đầu, cười đi xuống lầu đổ rác.
Đồ Chấn đi ra khỏi phòng giải phẫu. Hắn là người đầu tiên, sau đó là Hồng Hồng. A Nam và Rain cũng bước ra tháo găng tay, đi đến bồn rửa tay tiêu độc.
“Cô làm tốt lắm.” A Nam khen Rain.
“Tôi đã cố hết sức.” Rain ngước mắt nhìn hắn.
A Nam cởi khẩu trang, mỉm cười: “Tôi biết.”
Nhìn vào mắt người này, trong lòng cô run lên, hoài nghi hắn biết cái gì đó. Cô hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn về phía hai người đang nằm trên giường bệnh.
Bọn họ đều được nối với hệ thống đo sinh tồn, nhưng một người là sinh mệnh mới bắt đầu còn một người khác lại héo rũ, điêu linh.
Cô nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, người có ảnh hưởng đến cả đời cô, nghĩ tới một giây kia mình từng có ý niệm gì. Cô biết, Đồ Chấn cũng có chung suy nghĩ.
Nhưng cả hắn và cô đều làm ra quyết định giống nhau, trong một giây kia cô thậm chí còn không biết mình đã làm gì, nên làm gì, nhưng hắn giống cô, vội vươn tay lấy cùng một thứ.
“Nick?” Nhịn không được, cô mở miệng hỏi.
“Ừ?”
“Đồ Chấn lần đầu tiên tham gia loại giải phẫu này sao?”
“Ừ, có thể coi là như thế.” A Nam cười cười nhìn cô, hỏi: “Làm sao vậy?”
Hắn trả lời một cách vô cùng lập lờ, nhìn cái tên học trưởng y thuật thì cao y đức thì thấp này, cô có chút không nói được.
Trong nháy mắt cô có chút hoài nghi mình có phải mới ra miệng hổ lại vào miệng sói hay không. Nhưng, Lực Cương tin tưởng hắn, mà cô lại tin tưởng Phượng Lực Cương.
“Cậu ta khâu rất tốt.” Trên thực tế, đường khâu kia cơ hồ là hoàn mỹ.
“Danh sư xuất cao đồ thôi, đó là do tôi dạy tốt.” A Nam mắt cũng không chớp, tự biên tự diễn cười nói, sau đó mới tiếp lời: “Đi thôi, lên lầu ăn cơm, sau đó nghỉ ngơi, có tình huống gì tôi sẽ báo cô.”
“Tối nay tôi sẽ thay ca cho anh.”
“Học muội.” Hắn đùa giỡn mà gọi cô.
Cô quay đầu lại, chỉ thấy hắn cười nhìn cô, trên mặt là nụ cười vô cùng ôn nhu, một đôi con ngươi đen khó có lúc nhìn cô chân thành, không mang theo đùa giỡn.
“Cô làm tốt lắm, thật sự tốt lắm.”
Sau đó, cô biết hắn đã hiểu toàn bộ. Trong nháy mắt đó trong lòng cô bỗng nhiên buông lỏng.
Trước lúc này cô không xác định mình làm đúng, nhưng hiện tại cô đã biết mình đúng.
“Cám ơn.” Cô khàn giọng mở miệng, cơ hồ vô cùng cảm kích hắn, sau đó mới xoay người đẩy cửa đi ra ngoài.
Cô tới phòng thay đồ, cởϊ qυầи áo và khẩu trang ra, sau đó vọt vào phòng tắm, thay quần áo mới rồi mới ra ngoài.
Chỗ này quả thực có đầy đủ thiết bị đến mức khiến cô kinh ngạc, cô thật sự rất khó tưởng tượng rốt cuộc Hàn Võ Kì đã tiêu bao nhiêu tiền cho cái tầng hầm này.
Cô đẩy cánh cửa thứ hai ra, sau đó nhìn thấy trên hành lang có một người đang đứng đó. Thấy cô, hắn nhếch miệng cười, rồi vươn ta với cô.
Nước mắt cô bỗng nhiên dâng lên, cô đi về phía trước, để hắn ôm mình, đồng thời cũng ôm lấy hắn.
Nếu lúc trước trước trong lòng cô còn có chút không xác định thì hiện tại cô không có gì để nghi ngờ. Cô không biết Đồ Chấn làm như thế là vì cái gì, nhưng cô biết mình đã làm đúng, mà người này chính là nguyên nhân khiến cô có hành động đó.
Mà hiện tại, cô hiểu rõ bản thân mình và hắn có thể cùng nhau nắm tay đi đến già.
Trong phòng bếp ở lầu hai.
Vì nguyên nhân nào đó mà đám người bắt có này không phá hỏng phòng bếp, tổn thất chỗ này gần như ngang bằng với tầng hầm không bị chạm đến.
Quả thật là có vài cái bát bị vỡ, còn có một cái nồi trúng đạn bỏ mình, tủ bát cũng bị lục tung lên, nhưng trừ cái đó ra thì trên cơ bản là mọi thứ đều hoàn hảo. Cô đoán rằng có thể bọn họ đói bụng, bởi vì trên bàn có bánh và hoa quả đã ăn một nửa.
Người của Hồng Nhãn không ai lãng phí thức ăn, vậy chỉ có thể là người ngoài ăn. Vì sao ăn cái gì cũng chỉ ăn một nửa thế này chứ, thật sự quá đáng giận! Đống đồ ăn này cũng phải một trăm đồng đó!
Khả Phỉ không cam lòng đem mấy thứ đồ ăn đó quăng vào thùng rác, sau đó quyết định đem đi ủ phân.
Trên bếp là một nồi canh sườn củ cải, khói đang bay lên từ nồi cơm, trong bồn rửa là rau xanh, còn có một cái nồi đun món thịt bò đông lạnh cô đã nấu từ trước.
Nhưng hôm nay có nhiều người, nên chỉ chút thức ăn này nhất định không đủ, cô vội vàng lau sàn, sửa sang lại ngăn tủ bị lục tung, sau đó nhanh chóng đem cà rốt, khoai tây quăng vào trong nước rửa, lại đem thịt gà mới mua về rửa bằng nước nóng.
A, đúng rồi, còn có sữa. Cô vội để thịt gà xuống, quay đầu muốn lấy sữa thì thấy A Chấn không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau, cầm bình sữa trên tay.
Thấy hắn, cô hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức hồng đỏ lên.
“Anh…… Xong việc rồi sao?” Đón lấy bình sữa kia, cô cố trấn định hỏi.
“Ừ.” Hắn đi lên phía trước, giúp cô rửa xong thịt gà, sau đó cầm lấy dao nhỏ, đem đấm rau củ kia cắt thành khối.
Nhìn hắn chủ động đến hỗ trợ, cô có chút thẹn thùng, nhưng vẫn không quên tiếp tục công việc, đổ dầu vào chảo.
Hắn giống như biết rõ cô muốn làm gì vì thế chuẩn bị tỏi, sau đó là cà rốt, lại cà rốt xào đến nửa trong suốt, sau đó nàng nhận lấy cà rốt và khoai tây hắn đưa, xào chín rồi đem thịt gà bỏ vào đảo cùng, lại thêm nước nấu lên.
Nước sôi, cô còn chưa nói gì hắn đã lấy gia vị bỏ vào. Hắn luôn biết cô muốn làm gì, giống như con sâu trong đầu cô, nói gì đi nữa thì trù nghệ của cô cũng là do hắn dạy.
Trong phòng bếp không có tiếng động gì, chỉ có tiếng nước sôi, tiếng chặt thái, rửa rau. Hắn trầm mặc giúp cô chuẩn bị cơm trưa, nhưng chỉ thế mà từ đầu đến cuối tim cô cũng đập thật nhanh.
Mùi đồ ăn bay tứ phía.
Cô thật vất vả mới trấn địnhlại, sau đó cùng hắn bưng đồ ăn lên, rồi gọi điện kêu mọi người xuống ăn. Hai đứa song sinh đến nhanh nhất, đám đàn ông cũng lục tục đến, Lực Cương cùng Rain chậm rãi đi đến. Hắn thận trọng mà giới thiệu cô với cô gái có hai dòng máu kia.
“Cô ấy là Rain, là lão bà của anh.”
Khả Phỉ trợn mắt, miệng nhỏ khẽ nhếch, cằm thiếu chút nữa rơi xuống. Phượng Lực Cương thế nhưng cũng cưới được vợ, có còn thiên lý hay không? Mặt trời mọc phía tây rồi hả?
“Tiểu Phì, miệng em mở lớn thế thực không lễ phép.” Lực Cương trừng mắt nhìn cô, mà Khả Phỉ cũng đỏ mặt, nhanh chóng hoàn hồn, vội vàng ngậm miệng lại.
Dù sao lúc Lực Cương nói thế thì cô gái kia cũng không phản đối, hơn nữa trên khuôn mặt lạnh lùng còn có chút đỏ ửng.
“Cô thật sự muốn gả cho cậu ta hả?” Phong Thanh Lam vừa bước vào đã nghe được lời tuyên cáo của Lực Cương vì thế liền tò mò nhìn Rain, thốt lên hỏi: “Hay là cậu ta nói khoác?”
Câu hỏi này hấp dẫn tầm mắt của tất cả mọi người. Dưới cái nhìn chăm chú của bọn họ, cô gái kia càng đỏ mặt hơn, sau đó ngượng ngùng nói: “Anh ấy…… Vừa mới cầu hôn.”
“Cô đồng ý rồi hả?” Phong Thanh Lam theo bản năng hỏi lại: “Có cần suy nghĩ chút không?”
Đúng vậy đúng vậy, tốt nhất là nên suy nghĩ thêm chút nữa. Trong nháy mắt Khả Phỉ vô cùng muốn há miệng đồng tình, cũng nhịn không được muốn gật đầu, nhưng Võ ca đã lung lay đi tới, lòng tràn đầy vui sướиɠ nói: “Không cần suy nghĩ, Lực Cương là người tốt đến không thể tốt hơn, đúng không? Tiểu Phì?”
Hả? Sao lại hỏi cô?
Trong một giây cô thiếu chút nữa là làm theo lương tâm mà lắc đầu nhưng lại nhanh chóng dừng lại.
Không đúng! Lực Cương khó khăn lắm mới tìm được người chịu gả cho hắn, nếu hắn cưới lão bà rồi thì cô sẽ thoát, không bao giờ phải thu dọn cái phòng bẩn như bãi rác của hắn nữa —
Tuy nói cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp nhưng người không vì mình thì trời chu đất diệt, hơn nữa Võ ca còn cười như trộm thế kia, hiển nhiên là muốn cô nói dối.
Thế nên dù cảm thấy có lỗi với cô gái trước mặt nhưng cô vẫn làm trái với lương tâm mà hé miệng nói: “Lực Cương làm người không tồi, anh ấy…… Ách…… Thực hoạt bát?”
“Cái gì thực hoạt bát? Em đây là khen ngợi hả? Hơn nữa sao nó lại là câu nghi vấn?!” Phượng Lực Cương trừng mắt to, bất mãn mà đến gần cô: “Tiểu Phì thối! Mệt cho anh bình thường đối xử tốt với em như thế, vậy mà một lời hay em cũng không nói được giúp anh ư –”
“Hả? Em, em không biết! Em đã nói anh làm người không tồi mà –” Cô sợ tới mức vội vàng lùi về chỗ A Chấn, bởi vì kinh hách mà lập tức há miệng phun hết: “Em cũng đau nói anh ăn rõ lắm còn lăng nhăng, còn –”
A Chấn ôm lấy cô gái nhỏ suýt ngã, sau đó lâp tức che miệng của cô, ngăn cản cô nói tiếp, sau đó nhìn Phượng Lực Cương phun ra một câu, thành công ngăn cản hắn đến gần.
“Lực Cương là huynh đệ tốt.”
Những lời này thì không có ai phản đối, mọi người đều đồng ý. Sau đó hắn nhìn về phía Rain, nói: “Cô sẽ không hối hận đâu.”
Phượng Lực Cương nở một nụ cười tươi, quay đầu đắc ý nói với mỹ nữ kia: “Em xem, ngay cả A Chấn cũng đã nói lời hay cho anh, em nhất định sẽ không hối hận.”
Trong nháy mắt cô cảm giác được người đang ôm mình hơi cứng người. Cô ngẩng đầu nhìn thì thấy hắn đang mím môi, có bộ dạng đang cố nhịn xúc động mở miệng kháng nghị.
Cô không nhịn được cười một tiếng. Hắn cúi đầu, trong mắt lóe qua chút cảnh cáo, mà bàn tay đặt trên lưng cô hơi hơi siết chặt.
Trái tim Khả Phỉ hơi hơi nhảy lên, sau đó nhát gan mà rời tầm mắt, trong một giây đó cô sợ hắn sẽ cúi đầu hôn cô.
May mà cuối cùng hắn đã buông lỏng tay, ngồi lại trên ghế của mình. Mọi người cũng bắt đầu hàn huyên, vừa ăn vừa nói về những chuyện đã xảy ra.
Cô mơ hồ nghe thấy Võ ca nói cái gì mà máy bay trực thăng quý, lại nghe thấy có tòa nhà lớn trong nội thành bị nổ tối hôm qua. Hai đứa song sinh thì cười đến ngã trái ngã phải, nói thẳng là lái xe thích lắm, A Chấn ca thật lợi hại, lúc trở về trên đường đều gặp được đèn xanh cái gì đó……
Cô không chú ý nghe được rành mạch, mọi lời nói đều trở nên hư ảo, chỉ có A Chấn ngồi đối diện với cô là rõ ràng. Ở dưới bàn ăn, hắn duỗi đôi chân dài, bao lấy chân cô ở giữa.
Cô cúi đầu, e lệ ăn cơm, chỉ cảm thấy hai tai nóng bừng.
Ăn cơm xong cô vẫn mơ màng, ngay cả rửa bát xong lúc nào cô cũng không rõ lắm, mọi việc cô đều làm theo thói quen nhiều năm qua, tất cả đều là hành động có phản xạ.
Ăn xong cơm mọi người đều tự tản ra, nhưng hắn vẫn ở lại, giúp cô dọn dẹp, sửa sang lại phòng bếp, thậm chí ôcnf đi theo giúp cô dọn dẹp đống phòng ốc bị phá hủy.
Cô vẫn luôn chú ý đến hắn, lúc hắn đi cùng cô vào phòng, cô thật sự có ý định chạy trốn nhưng quả thực có nhiều thứ cô dọn không nổi, chỉ có thể nén e thẹn, bất ổn trong lòng mà để hắn lại hỗ trợ quét tước.
Có hai người làm khiến công việc có vẻ nhanh hơn nhiều, nhưng vì có hắn ở đó nên cô vẫn luôn cảm thấy khẩn trương, hơn nữa không biết có phải do ảo giác của cô không mà hắn có vẻ là lạ.
Sau đó cô mới phát hiện ra, từ khi ở nhà bếp hắn đã đi theo cô, một tấc cũng không rời. Mỗi lần cô quay người đã thấy hắn ở phía sau, có vài lần còn suýt đυ.ng vào hắn.
Sau đó cô đột nhiên nghĩ đến việc hắn làm lúc sáng, vì thế không nhịn được ngước mắt nhìn người đàn ông vì muốn thay đèn cho cô mà phải trèo lên thang. Hắn đã đổi xong bóng đèn, sau đó đi xuống thang, quăng bóng đèn vỡ vào trong thùng rác.
“A Chấn, cuộc giải phẫu thành công chứ?”
Hắn hơi hơi cứng đờ, trầm mặc một lúc lâu.
“A Chấn?” Cô nhịn không được nhẹ vươn tay chạm vào tay hắn: “Anh có khỏe không?”
Hắn không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nói: “Trước đây có một lần Mak bắt cóc em.”
Cô biết, hắn đã kể với cô một lần.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Bảo Bối Đại Mãnh Nam
- Chương 43