Trong chớp mắt cô thật sự muốn trốn đi cùng hai đứa song sinh.
Hiện tại nhớ lại cô thật sự không biết vừa rồi ở trong toilet vì sao cô lại có dũng khí làm ra hành vi như thế, còn dám nói ra lời như thế.
Lời kia giống như tỏ tình, nhưng cô thực sự không muốn phả hỏng mối quan hệ hiện tại. Cô không muốn ngay cả bạn bè của hắn cô cũng không được làm. Có lẽ chỉ cần cô giả bộ không có việc gì xảy ra thì hắn cũng sẽ coi như chưa từng có việc gì.
Nghĩ đến đó, cô cơ hồ nhịn không được muốn đi theo mông hai đứa nhóc kia. Nhưng trên đường trốn đi cô lại thấy trước mặt có một đôi chân to. Cô hít một ngụm, khẩn cấp sắp xếp ý nghĩ một cách mạch lạc nhưng đột nhiên lại thấy hắn kéo cô vào lòng, mà cô thì vẫn không dám ngẩng đầu.
“Em muốn đi đâu?”
Trên đầu cô truyền đến một câu hỏi.
Cô tiếp tục cúi đầu, nhìn chân hắn nói: “Ách…… Cái kia…… Thì em đi nhận điện thoại……?”
“Hai đứa nhóc đi nhận rồi.”
“Em…… Ách……” Cô nhất thời á khẩu, bởi vì hoảng hốt mà tìm không ra lý do gì khác.
Bỗng dưng, hai ngón tay nhẹ chạm lên cằm, khiến cô lại hít vào, muốn tránh đi mà không được.
Hắn hơi hơi dùng lực, ý bảo cô ngẩng đầu, mà cô tuy đã ngẩng đầu nhưng vẫn xấu hổ rũ mắt. Sau đó, cô cảm nhận được hắn che mất bóng đèn, bóng hắn bao phủ trước mặt cô, hơi thở ấm áp tới gần.
Không thể nào? Chẳng lẽ hắn lại muốn…… Khả Phỉ mặt đỏ tai hồng, nín thở, rõ ràng biết không nên nhưng cô lại nhịn không được chờ mong, khát vọng, hé mở đôi môi.
Ai ngờ, giây tiếp theo cô lại cảm giác được đầu chợt lạnh, sau đó cơn đau truyền đến.
Bởi vì điều này khác với kỳ vọng vừa nãy nên cô hoảng sợ, nhanh chóng trợn mắt thì thấy hắn quả thực nhích đến gần, cũng cúi đầu nhưng hắn không phải muốn hôn cô như cô tưởng mà hắn nhích lại để thấm bông dính cồn lên giúp cô bôi thuốc.
Trong nháy mắt cô xấu hổ đến mặt mũi đỏ bừng.
Trời ạ, quá mất mặt! Cô xấu hổ đến tột đỉnh, cuống quít ngậm miệng lại.
May mà hắn không phát hiện ra cô tự mình đa tình, mà chỉ tiếp tục thay cô vệ sinh vết thương trên đầu, còn có những chỗ trầy da trên trán.
Hắn đã cởϊ áσ khoác tây trang trên người, mở vài nút áo, hai tay xắn lên, một bộ dạng thoải mái tự nhiên, thoạt nhìn cực kỳ gợi cảm tuấn tú.
Cô không dám nhìn vào mắt hắn, sợ sẽ bị hắn nhìn thấy tình cảm trong lòng, vì thế cô chỉ có thể rũ mắt nhưng tầm mắt lại nhìn đúng vào vạt áo đang mở rộng của hắn, trong đó là mảng ngực rắn chắc, hại cô nhịn không được mà nuốt nước miếng.
“Em phát hiện ra lúc nào vậy?”
“Gì?” Cô trừng mắt nhìn.
Hắn vừa thay cô bôi thuốc vừa nói: “Cách anh gọi em ấy.”
Khả Phỉ ngẩn ra, cả người lại nóng bừng. Cô khẩn trương nắm chặt tay, mặt đỏ hồng, liếʍ đôi môi khô nói: “Ách…… ngay, ngay từ đầu…… Em nghĩ là anh phát âm không chuẩn, nhưng sau đó…… Võ ca, Võ ca nói anh không lớn lên ở nước ngoài…… Hơn nữa anh thông minh như vậy…… Làm sao có thể cứ gọi sai mãi…… Cho nên em nghĩ…… Em mới phát hiện ra…… Kỳ thật…… Anh có nghe được lời kháng nghị của em……”
Tôi không phải Tiểu Phì…… Tôi là Đinh Khả Phỉ……Ngay từ đầu hắn chưa bao giờ gọi cô là Tiểu Phì giống những người khác mà luôn gọi côbằng tên. Hắn không gọi cô là Tiểu Phì mà gọi là Tiểu Phỉ.
Bàn tay to của hắn khẽ cầm lấy tay nhỏ bé của cô.
Cô nín thở, nhìn hắn cẩn thận rửa sạch vết trầy da cho mình. Cô thậm chí còn không để ý đến vết thương đó, nhưng hắn chú ý đến. Sự cẩn thận ôn nhu của hắn khiến ngực cô run lên.
Sau đó, tay hắn lại nhẹ vuốt ve bên mặt trái của cô bị đánh mà sưng lên. Cô nhẹ hít một ngụm, co rúm lại.
“Rất đau sao?” Hắn khàn giọng hỏi, đau lòng mà khẽ vuốt bằng ngón tay.
“Còn, tốt……”
“Thật có lỗi, tại anh quá chậm.” Hắn hẳn là phải nhanh hơn một chút, nhưng hắn cần xác định vị trí của cô trước, rồi mới có thể cố định dây.
Khi hắn thấy Mak tới gần cô thì hắn cảm thấy ngực và bụng mình bị siết lại thành một đoàn. Hắn vừa ghen tức vừa giận, lại vốn tưởng rằng người nọ muốn hôn cô nhưng Mak lại túm tóc cô, còn nâng tay đánh cô —
Trong một giây kia trước mắt hắn như có một ngọn lửa hiện lên. Hắn thầm muốn bầm thây tên vương bát đản kia, nếu không phải hắn còn nhớ lời cô nói, rằng đó là thân thể của Kane thì hắn đã thật sự làm thịt tên kia rồi.
Trên khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn của cô gái trước mắt có một mảnh đỏ ửng, cô khẩn trương mà nhẹ thở gấp nhưng vẫn không chịu ngước mắt.
Từ khi rời khỏi tòa nhà kia cô vẫn không dám nhìn hắn. Trái tim hắn giống như bị một bàn tay vô hình nào đó hung hăng nắm chặt, lắc qua lắc lại.
Bộ dạng của hắn giống hệt Mak, hắn là người nhân bản của tên kia, mà hiện tại cô đã biết, cũng đã gặp tên kia, có thể cô đã hiểu ra mọi việc. Vừa rồi cô không có thời gian suy nghĩ, nhưng bây giờ……
Mak đã dọa đến cô, hắn biết. Tên kia và hắn có cùng khuôn mặt, nhưng tên khốn kia lại dám túm tóc cô, lại đánh cô, mà hắn thì có thể thấy sợ hãi và kinh hoảng trong mắt cô.
Cô đang run, hắn có thể cảm nhận được, mỗi khi hắn chạm vào cô thì cô sẽ run lên. Có lẽ cô đã quyết định xong, rằng mọi thứ không đáng giá.
Hắn, không đáng giá.
Sợ hãi xen lẫn chua sót dâng lên cổ họng.
“Em sợ anh sao?” Giọng hắn khàn khàn lặng yên vang lên trong không khí.
“Hả? Em –” Khả Phỉ ngẩn ra, ngước mắt muốn phủ nhận nhưng lúc nhìn vào mắt hắn cô lại rối loạn hoang mang mà rời mắt, nói: “Đương nhiên không phải……”
“Anh không phải Mak.” Hắn tới gần cô, cố gắng nhắc nhở cô.
Cô bỗng nhiên lại ngước mắt, khuôn mặt mờ mịt dại ra, “Em biết mà, anh không phải hắn.”
Hắn khát vọng nín thở, vội vã truy vấn: “Em sợ anh sao?”
“Không…… Không có……” Cô nhỏ giọng phủ nhận nhưng lại đem ánh mắt di chuyển, thoạt nhìn có vẻ chột dạ.
Ngực hắn lại siết lại đau đớn.
“Em sợ anh.” Hắn nắm chặt hai tay, nói như khẳng định.
Hả? Phát hiện ra hắn nói câu khẳng định, Khả Phỉ ngẩn ra, giương mắt mới nhìn rõ được đau đớn trong mắt hắn.
“Anh nghĩ là em sợ anh hả?” Cô kinh ngạc hỏi lại.
Mắt hắn co lại, hàm càng cắn chặt hơn: “Không phải sao?”
“Vì sao?”
“Hắn đã đánh em.” Hắn khó khăn trả lời.
Khả Phỉ sửng sốt, khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, dùng đôi mắt to đen lúng liếng mà ngây ngốc nhìn hắn.
“Bộ dạng của anh và hắn giống nhau.” Đôi mắt xanh của hắn càng u ám hơn, trong giọng nói khàn khàn còn có cả đau đớn khó có thể che giấu: “Em thậm chí còn không dám nhìn anh.”
Cô hít một hơi, giật mình, ngực cũng đau đến căng lên. Cô chưa bao giờ nghĩ hắn lại hiểu sai đến như thế. Khả Phỉ dùng sức lắc đầu, lắp bắp giải thích: “Không không không phải…… Em…… Ách…… Anh…… Em không phải…… Em không phải sợ anh……”
“Thế thì vì sao?” Hắn truy vấn, nhịn không được ép hỏi.
“Bởi vì…… Bởi vì…… Anh…… Anh……” Cái này cô phải nói làm sao chứ?
Khả Phỉ xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng, cơ hồ muốn nhắm mắt lại nhưng hắn để ý đến việc này như thế, cô cũng biết hắn để ý rất nhiều đến chuyện bản thân giống Mak nên cô phải giải thích với hắn.
Sự do dự của cô khiến đau xót trong mắt hắn càng dâng lên, giống hệt như khi hắn nghĩ cô không nhận ra hắn. Nhưng mà sau khi bỏ đi giận dữ thì nỗi đau càng rõ ràng hơn, càng trần trụi hơn.
Tuy lúc ấy cô đã nhận sai, nhưng do tình thế cấp bách mà cô chưa kịp giải thích nhiều, còn hắn vẫn bị tổn thương.
“A Chấn, thực xin lỗi, em không phải…… Em không sợ anh…… Ách, khả năng cũng có một chút……” Thấy mắt hắn tối sầm lại, cô vội bổ sung: “Nhưng mà, em chỉ là…… Chính là bởi vì…… Khẩn trương……”
“Khẩn trương?” Hắn nhanh chóng nhìn chằm chằm nàng.
Hơi nóng dâng lên, cô thẹn thùng quay mặt sang một bên, nhưng lại sợ hắn hiểu lầm nên cô lại cố lấy dũng khí ngước mắt nhìn hắn, cắn môi, ngượng ngùng nhỏ giọng thừa nhận: “Em không phải vì Mak, mà là vì anh…… Anh…… Em…… Anh nhìn em như thế…… Khiến tim em đập nhanh lắm…… Em không phải sợ anh…… Em chỉ là…… Nhìn anh thì…… sẽ nghĩ đến…… sẽ nghĩ loạn……”
Chán ghét, hắn lại nhìn cô như thế rồi. Tim cô đập nhanh quá, đau hết cả người đây này. Cô nhẹ thở phì phò, thấy mắt hắn hơi hơi mở to, ánh sáng trong mắt càng ngày càng sâu hơn.
“Nghĩ cái gì?” Hắn há mồm hỏi lại, thanh âm cực kỳ trầm thấp, đôi mắt xanh phản chiếu hình ảnh đang khẩn trương của cô, hơi thở cũng tiến sát về phía cô.
Khả Phỉ xấu hổ đến nỗi cả người nóng lên, bụng cũng co rút nhanh, miệng khô lưỡi khô, thở phì phò, nói thầm oán giận: “Không phải đều là tại anh như vậy……”
“Như thế nào?”
“Hả?” Cô vừa mới nói cái gì? Khả Phỉ tâm hoảng ý loạn nhìn hắn càng ngày càng dựa gần, thẹn thùng phủ nhận: “Không, không có…… Em chưa nói cái gì……”
Cô còn chưa dứt lời thì hắn đã dựa đến thật gần, cô có thể cảm nhận hơi thở nóng rực của hắn. Theo bản năng cô hít một hơi, nhưng lại càng khiến hương vị của hắn tràn ngập trong lòng.
Cô lùi từng bước, có chút lảo đảo, nhưng hắn đã vươn bàn tay to ra đỡ, vững vàng đỡ được phần lưng trần của cô. Cô lại cả kinh, giống như bị bỏng mà né tránh, nhưng chỉ càm thấy ngực đập vào ngực hắn.
Cô thẹn thùng để hai tay trước người, cong người không dám dán lên người hắn. Hắn rũ mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ ửng của cô, lại hỏi, “Bởi vì anh thế nào?”
Cô run rẩy, cảm giác môi hắn khi nói chuyện lướt qua mặt cô.
Rất ngứa, tê dại và nóng quá.
Cô có chút mê mang, cơ hồ bị lạc trong đôi mắt xanh sâu thẳm của hắn. Cô khẩn trương liếʍ đôi môi khô, nhưng lại nếm được cánh môi hắn khiến cô sợ hãi, nhanh chóng rụt lưỡi lại.
“Như thế nào?” Hắn lại hỏi.
“Em……” Cô đỏ mặt, có chút thần trí không rõ mà nói: “Em không biết……”
Cô ở trong lòng khắn khẽ run lên, bộ dáng thẹn thùng, vô cùng đáng yêu, cũng mê ngườ, đặc biệt là gương mặt đỏ bừng, đôi môi ướŧ áŧ như đang mời gọi hắn.
Nhưng hắn muốn xác định, hắn cần xác định xem cô run run đỏ mặt vì khẩn trương hay vì sợ hãi, vì khát vọng thẹn thùng hay chán ghét.
Hắn không nên làm như vậy, nhưng hắn đột nhiên không nghĩ ra nguyên nhân gì không làm như thế.
Như thế sẽ bất công với cô ư —
Nhưng hắn muốn cô ấy!
Đáy lòng hắn gào thét, đấu tranh với lương tâm.
Hắn thật sự rất muốn, rất muốn, đến phát cuồng. Cô hẳn nên là của hắn, ngay từ đầu!
Nhìn đôi mắt mê mang của cô, hắn há mồm lướt qua môi cô hỏi, “Em không sợ anh?”
Khả Phỉ thở gấp, toàn thân cao thấp đều run và nóng lên vì hắn. A Chấn đang nói chuyện, cô có thể cảm giác được môi hắn lại lướt qua, có thể nghe thấy giọng hắn ở ngay bên miệng cô, hình như hắn đang hỏi cô cái gì đó?
Đúng rồi, hắn lo lắng cô sợ hắn, lo lắng cô sẽ nghĩ hắn và Mak là một. Cô ra sức phục hồi tinh thần, cố gắng vận động cái đầu như hồ nhão của mình, trả lời: “Không…… Em đương nhiên không……”
“Thật sự không sợ?” Đôi môi nóng bỏng của hắn lại cọ qua môi cô.
“Vâng……” Đôi mắt cô nửa khép, không tự giác mà túm lấy áo sơ mi của hắn, thở dốc, nói nhỏ: “Không sợ…… Anh là A Chấn…… Em biết…… Em biết……”
Lời lẽ e lệ đó bao lấy tim hắn. Nhưng thế này không đủ, còn chưa đủ.
“Chứng minh đi.” Hắn lui từng bước, khàn giọng mở miệng.
“Cái gì…… Cái gì?” Mất đi hắn chống đỡ, cô lảo đảo một chút, hoang mang hỏi lại.
Hắn nắm chặt hai nắm tay nói, “Chứng minh em không sợ đi.”
Khả Phỉ giật mình, hắn cần chứng minh ư? Trong một giây cô không biết nên làm thế nào để chứng mình cô không sợ hắn, sau đó cô mới hiểu ra.
Trong mắt hắn có du͙© vọиɠ cháy bỏng. Mà mắt cô thì càng ngày càng lớn, tương xứng với gò má càng ngày càng đỏ.
Hắn không hề động, không tới gần, cũng không lui lại, không hôn cô, hắn chỉ đứng ở đó, chờ cô.
Trong lòng cô run rẩy. Cô chưa bao giờ dám tin tưởng hắn thật sự muốn cô.
Cô rất sợ hãi, sợ mình hiểu lầm ý hắn, nhưng bộ dáng hắn thế kia thật sự giống như hắn đang nói thật, hắn muốn cô, muốn cô vuốt ve mình, hôn mình.
Giống như hắn thật sự khát vọng cô.
Ngượng ngùng khϊếp đảm, cô chậm rãi nâng tay ôm lấy mặt hắn.
Trong nháy mắt hắn nín thở, khiến cô cũng dừng lại, nhưng hắn không thối lui, mà chỉ nhìn chằm chằm cô, đôi mắt xanh như lớn hơn.
Cô run lên, di chuyển ngón tay vuốt ve mặt hắn, sau đó đến môi. Môi hắn thực mềm mại vô cùng.
Hắn vẫn không hề động, chỉ nhẹ nhàng thở hổn hển một hơi. Hơi thở nóng rực mơn trớn trên tay cô, khiến cô run lên.
Cô không tự giác mà đến gần hắn, ngón tay đi xuống, chậm rãi mơn trớn cái cằm kiên nghị, lướt qua hầu kết mê người, sau đó đi tới chỗ hõm ở xương quai xanh.
Cô có thể cảm giác được mạch đập của hắn dồn dập.
Hắn muốn cô.
Điều này khiến cả người cô càng nóng hơn, chân mềm đi. Cô có chút mê muội nhìn chằm chằm làn da hắn, cảm giác mồ hôi của hắn túa ra, cả người hắn hơi run lên. Cô chậm rãi trượt tay xuống dưới, sau đó cởi bỏ cúc áo hắn.
Cơ bắp hắn co rụt lại. Cô cũng dừng lại, ngước mắt nhìn hắn.
Hắn đang rũ mắt nhìn cô, đôi môi khẽ nhếch, nhưng vẫn không ngăn cản cô.
Khả Phỉ cắn cánh môi, tim đập nhanh, sau đó cô tiếp tục ngốc nghếch cởi bỏ những cúc áo khác, từng viên một.
Tay cô đang run, cả hai tay đều thế. Nhưng cuối cùng cô cũng thành công cởi hết cúc áo hắn, sau đó cô chậm rãi kéo áo hắn ra.
Cô không biết sao mình lại lớn mật như thế. Có lẽ bởi vì hắn giống như để mặc cô cần thì cứ lấy. Toàn bộ chuyện này giống như một hồi mộng xuân tươi đẹp và khêu gợi.
Cô có thể ngửi được mùi mồ hôi trên người hắn, có thể nhìn thấy từng giọt mồ hôi sáng lập lòe trên người hắn. Khi hắn hít vào dưới cái nhìn chăm chú của cô thì chúng nó chảy xuống đầu ngực đang đứng thẳng của hắn.
Đó là cảnh tượng mê người vô cùng. Cô kìm lòng không đậu, vươn tay ra nhẹ chạm lên đó. Giọt mồ hôi kia dính lên tay cô, nóng bỏng lên.
Hắn hít vào, cô ngẩng đầu thì thấy mắt hắn càng sâu hơn.
Cô rất thích hắn nhìn mình như thế, giống như cô là một bảo bối nhỏ, một món ăn mỹ vị, khiến cả người cô đều mẫn cảm hơn. Hơn nữa cô muốn biết nó có vị gì, vì thế cô nhịn không được đưa tay lên miệng.
Mồ hôi của hắn có vị mặn.
Mà thân thể hắn vì động tác này của cô mà cứng lại.
Có trời mới biết cô đã muốn làm thế này từ bao lâu rồi nhưng chưa bao giờ dám động thủ mà chỉ dám ảo tưởng. Nhưng hắn muốn cô chứng minh cô không sợ hắn, nên cô đành phải biến ảo tưởng thành sự thật.
Nói gì đi nữa thì đây có lẽ chỉ là một giấc mộng, nếu không chuyện này sao có thể phát sinh được chứ? Có lẽ cô đã về phòng và ngủ rồi thì sao?
Đại khái là thế đi……
Cô đem hai tay đặt lên người hắn, mê muội vuốt ve cơ bụng rắn chắc của hắn, cảm nhận thân thể nóng bỏng của hắn rung động dưới tay cô.
Nếu là mộng……
E lệ lại tò mò, cô ngượng ngùng ngẩng đầu, chủ động hôn hắn. Cô không có nhiều kinh nghiệm, chỉ có thể trúc trắc mà vươn lưỡi liếʍ đôi môi mềm của hắn, một lần lại một lần.
Nụ hôn mềm nhẹ ngốc nghếch của cô vô cùng mê người. Du͙© vọиɠ tăng vọt như mãnh hổ khiến hắn không nhịn được mà lập tức phóng túng đòi lại quyền chủ động. Hắn cắn nuốt cái miệng nhỏ của cô, dụ dỗ, dây dưa, nuốt hết mỗi hơi thở và tiếng rêи ɾỉ của cô.
Sau đó, hắn một tay bế cô lên, đưa đến phòng mình.
Lúc Khả Phỉ hoàn hồn là vì hắn chủ động lùi lại. Trong nháy mắt hắn rời đi, cô vẫn choáng váng, sau đó mới phát hiện cô đã ngồi trên giường hắn.
Người đàn ông cô yêu thương đang đứng ở cuối giường, nhìn cô, thở phì phò.
Trong phòng hắn chỉ có một ngọn đèn mờ, vì hắn không thích đèn, hắn không muốn nhìn thấy mình thế nên sau khi hắn đập phá phòng mình năm xưa thì hắn chỉ lắp lại có một ngọn đèn này.
Cô miệng khô lưỡi khô nhìn hắn cởϊ áσ sơ mi trên người, sau đó cởi giày tất, bỏ đi qυầи ɭóŧ và quần dài.
Thân thể hắn rất cường tráng, và gợi cảm. Chỉ cần nhìn hắn đã khiến cho toàn thân cô nóng lên. Không biết có phải vì tim cô đập quá nhanh hay không mà tai cô cũng đột nhiên ù đi.
Sau đó, hắn quay lại giường, lúc hắn bước lên, nệm bị lún một chút, mà trong một giây đó cô có xúc động muốn chạy trốn, nhưng hắn đã cầm lấy chân cô, giúp cô tháo đôi giày cao gót màu đen.
Tay hắn nóng quá, động tác lại mềm nhẹ, ngón tay thon dài linh hoạt cởi bỏ khóa giày, sau đó vuốt ve lưng bàn chân cô, rồi chậm rãi đi lên.
Tim cô đập nhanh hơn, thẹn thùng mà thu chân lại, nhưng lại bị hắn cầm lấy mắt cá chân, sau đó hắn cúi người nhiệt tình mà hôn cô.
Môi lưỡi nóng cháy của hắn vô cùng mê người, thân thể của hắn cũng thế. Khả Phỉ lập tức quên mất e ngại, chỉ nhiệt tình cảm nhận cơ thể trần tụi và nóng bỏng của hắn.
Nhưng giây tiếp theo hắn nắm lấy cổ áo chữ V của cô, hai tay dùng sức xé mở bộ lễ phục màu đen trên người cô.
Bá — Chiếc váy tơ tằm bị xé làm hai, trong chốc lát trên người cô chỉ còn nội y. Cô kinh hô ra tiếng, muốn vươn tay che người mình nhưng hắn đã giữ tay cô, cúi đầu dùng răng nanh cắn áσ ɭóŧ của cô, tham lam liếʍ hôn một mạt đỏ bừng trên bộ ngực tuyết trắng của cô.
“A Chấn……” Cô phát ra âm thanh rêи ɾỉ nỉ non.
“A Chấn……” Hắn dừng, thở gấp nhìn chằm chằm cô.
Cô gái trên gường xõa tung mái tóc đen, thân thể trắng nõn như dương chi, ôn nhuận, mềm mại, hơi ửng hồng. Cô thẹn thùng run run, giống một con thỏ chấn kinh, mở to mắt nhìn hắn.
Có một giây, Khả Phỉ nghĩ hắn sẽ lùi lại, nhưng hắn không làm thế. Hắn chỉ cúi đầu chậm rãi ngậm lấy môi cô, rồi đến cằm, cổ, để lại một vệt nóng ẩm ướt.
Động tác của hắn rất chậm, rất chậm, cô có thể đẩy hắn ra, nhưng cô không muốn.
Hắn khom lưng nắm lấy, âu yếm ngực đầy đặn của cô, giống một con mèo lớn nghịch ngợm khối băng giữa ngày hè nóng nực. Hắn tinh tế ngậm cắn nụ hoa mềm mại của cô, để cho chúng ướŧ áŧ đứng thẳng, sau đó lại dùng lưỡi, răng nanh mà trêu đùa.
“A Chấn……” Cô xấu hổ đến mặt đỏ bừng, cắn môi run rẩy, thở gấp liên tục, nhưng còn chưa kịp thở thì đã thấy hắn thò một tay xuống giữa hai chân cô, kéo qυầи ɭóŧ của cô xuống.
“Chờ một chút……” Cô co rúm lại muốn trốn, cũng sợ hắn phát hiện ra cô đã động tình nhưng bị hắn đặt lên giường như thế, cô căn bản là không có chỗ trốn. Ngón tay thô ráp của hắn rất nhanh đã tiến vào nơi ấm áo bên trong, âu yếm nơi bí ẩn chưa có ai từng chạm vào.
“A Chấn……” Cô nhẹ hít một hơi, kẹp chặt hai chân, miệng nói năng lộn xộn.
Nhưng hắn lại quay lại bên môi cô, nhìn chằm chằm cô nói.
“Em thật ướt.”
Câu nói dọa người này khiến mặt cô càng đỏ hơn, nhưng một câu cũng không nói nên lời.
“Thật ẩm ướt.”
Làm ơn đừng nói nữa.
“Em muốn anh.” Hắn nói.
Cô á khẩu không trả lời được, cũng không có biện pháp phủ nhận, chỉ có thể xấu hổ quẫn bách mà nhắm hai mắt, vẻ mặt đỏ ửng.
Hắn chậm rãi, nhẹ nhàng, lấy lòng bàn tay vuốt ve nơi ướt đẫm giữa hai chân cô, mà cô cảm nhận rõ ngón tay hắn chui vào trong.
“A…… Ân……” Âm thanh rêи ɾỉ khó nhịn bật ra khỏi môi, Khả Phỉ nghiêng đầu, vừa thẹn lại hoảng cắn chặt cánh môi. Cô run lên, vừa xấu hổ vừa quẫn bách.
Một giây sau đó hắn bỗng nhiên lôi kéo tay cô đi xuống, để cô nắm lấy thứ gì đó thô cứng nóng bỏng. Cô lắp bắp kinh hãi, mở mắt ra, chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm cô, hai mắt u ám.
Đó là hắn.
Hắn ở trong tay cô, hơi hơi rung động. Khuôn mặt của cô lúc này có thể bốc cháy, tim như nổi trống.
“Anh cũng muốn……” Hắn ngóng nhìn cô, khàn khàn nói: “Muốn em.”
Trong phút chốc, tim cô như ngừng đập. Cô cũng nín thở, lạnh run mà cầm lấy hắn.
Khóe mắt hắn giật giật, đồng tử co lại. Cô có thể cảm giác được hắn ở trong lòng bàn tay cô phình tolên, trở nên cứng rắn hơn.
Hắn buông tay cô ra, hôn lên môi cô, nói với cô, “Anh đã muốn …… Rất nhiều năm……”
Cô khó có thể tin, nhưng hắn đang ở ngay đây, nửa đè lên người cô, để cô nắm lấy nơi yếu ớt nhất trên người hắn, cùng cô da thịt thân cận.
“Thật nhiều năm……” Giọng nói khàn khàn lặng lẽ vang lên, mà thứ trong tay nàng nóng rực, cứng rắn, có chút dọa người. Cô cảm giác như đó là một khối đá …… Thật lớn……
Hắn …… Lớn như vậy sao?
Cô không quá chú ý, tuy mọi người trong công ty đều khá tùy tiện nhưng bình thường cô căn bản không dám nhìn đám đàn ông đó, nói chi đến hắn.
Trong một giây kia cô vừa hoảng hốt lại tò mò, nhịn không được vuốt ve cao thấp một chút. Hắn co rúm lại, cơ bắp căng chặt, trong cổ họng phát ra một tiếng rên ngắn ngủi, khiến cô nhảy dựng, nhanh chóng buông tay.
“Thực xin lỗi, em làm anh đau à?” Cô hoảng sợ hỏi.
“Không……” Hắn cắn răng, từ từ nhắm hai mắt, mồ hôi chảy ròng ròng nói tiếp, “Có……”
Đây là không hay là có?
Thoạt nhìn hắn có vẻ rất đau, giống như cô vừa đánh hắn vậy. Theo phản xạ cô muốn rụt người về, nhưng hắn đã nhanh chóng túm lấy tay cô, ngăn cô lại.
“Không cần, đừng lùi lại.” Hắn mở đôi mắt nóng cháy, nhìn chằm chằm cô nói, “Anh muốn em……”
Cô trừng mắt thật lớn, miệng nhỏ khẽ nhếch.
“Làm ơn……” Hắn thở gấp gáp, thấp giọng khẩn cầu, “Anh cầu em…… Để anh cảm nhận em……”
Lỗ tai cô nóng lên, thân thể cũng nóng lên theo, trong nháy mắt cả người cô như sôi trào lên, mọi tế bào đều khát cầu và hò hét.
“Nói với anh là em muốn anh.” Hắn khó khăn mở lời yêu cầu, mà lời này quanh quẩn bên tai cô, khắc vào trong lòng cô.
Khả Phỉ run rẩy môi, ngượng ngùng nói: “Anh biết là…… em muốn……”
“Muốn cái gì?” Hắn tới gần, run giọng hỏi.
“Anh……” Cô cố lấy dũng khí, mặt đỏ tim đập, phun ra khát vọng trong đáy lòng: “A Chấn…… em muốn anh……”
Hai tròng mắt của hắn càng sâu hơn, càng tối hơn, sau đó hắn bỗng nhiên cúi đầu hôn cô. Cô có thể cảm giác được hai đùi cường tráng của hắn, chen vào giữa hai chân cô, du͙© vọиɠ phấn trấn bừng bừng của hắn ma xát đè ép lên nơi mềm mại của cô.
Cảm giác kia thực là tà ác. Cô cảm thấy cả người mình giống như sắp tan ra.
Sau đó, bỗng nhiên hắn cạy mở mềm mại của cô. Khả Phỉ hít một hơi, cơ thể mẫn cảm không tự chủ được bắt đầu bài xích dị vật.
Trong chớp mắt kia hắn nhìn thẳng vào mắt cô. Hắn biết chắc cô muốn hắn, cho dù đau cũng muốn.
Cho nên hắn ôm lấy thắt lưng cô, thẳng lưng tiến lên.
Rất đau, đau quá.
Đau đến nỗi cô nhịn không được muốn rơi lệ, nhưng hắn đang ở bên trong cô, hoàn toàn, cùng cô hợp lại làm một.
Môi lưỡi hai người dây dưa, tiếng rêи ɾỉ đan xen lẫn nhau.
Cô thấy nóng quá, cả người mềm nhũn tê dại, mọi cảm xúc như đan xen. Hắn như vậy khiến người ta không thể kháng cự, cũng không thể phòng bị, mỗi nơi hắn đυ.ng vào đều giống như bắt lửa.
“A Chấn…… A Chấn……”
Khả Phỉ không có cách nào tự hỏi, không thể khống chế mà muốn hắn. Cô chỉ có thể bám vào trên người hắn, đón ý nói hùa với mỗi động tác của hắn, cảm giác hắn lần lượt bức bách, thúc giục đẩy cô về phía trước, khiến mọi cảm giác của cô bị đẩy đến cực hạn.
“Em là của anh.” Hắn hôn cô, khàn giọng nói: “Em thuộc về anh.”
“Của anh.” Hai mắt cô đẫm lệ nhìn hắn, theo bản năng mà đồng ý, “Em là của anh.”
Một giây kia, hai mắt hắn sáng lên, sau đó hắn đem bản thân mình tiến thật sâu vào trong thân thể cô. Trong khoảnh khắc đó cả thế giới lay động, mà cô không thể cảm nhận được gì, chỉ có hắn và hắn.
Hắn là người đàn ông nhiệt tình, cường thế lại bá đạo đang chiếm giữ lấy mọi thứ của cô, cũng là người cô yêu thương nhiều năm, thật nhiều năm — A Chấn.