Đó là một khu nhà trọ thực cũ, lan can loang lổ rỉ sét, nhiều năm dầm mưa dãi nắng, cả khu nhà đều để lại dấu vết năm tháng.
Ban công lầu ba có cây leo bám lên khắp tường nhưng lá cây đã héo úa, chỉ còn những những cành khô bám lên tường như những móng vuốt.
Trên cành khô còn dính những mảnh lá cây khô vàng, chậm rãi bay xuống dưới, khiến tổng thể khu nhà trọ càng thêm hiu quạnh và thê lương.
Đinh Khả Phỉ ngửa đầu nhìn đống nhà trọ trước mắt này, sau đó thối lui từng bước, nhìn quanh đống nhà trọ này.
Chỗ này ở một khu dân cư bình thường, không phải nơi buôn bán sầm uất gì. Cô cũng không thấy bên trên tường có bất kỳ bảng hiệu công ty nào.
Nơi này, thực…… Cũ ……
Hơn nữa trên ban công cơ hồ không thấy có dấu hiệu gì là có người sống. Cô không nhìn thấy bất kỳ chậu câu nào, cũng không có quần áo đang phơi. Ở tầng năm có cục nóng điều hòa nhưng cái đó đã bị phá đến thủng một lỗ, thoạt nhìn có thể rơi xuống bất kỳ lúc nào, cô không nghĩ còn có người dùng cái đó.
Nói thật, khu nhà này…… Thoạt nhìn…… Thật sự…… Giống như đống nhà ma……
Cô nhịn không được nuốt nước miếng, có chút chần chờ, lại xác nhận lại địa chỉ trên danh thϊếp, đối chiếu với số nhà trên tường.
Đúng là chỗ này rồi. Địa chỉ không ghi tầng nào, chẳng lẽ là tầng một sao?
Cô lại lùi lại từng bước, nhìn hai cánh cửa hai bên cầu thang của khu nhà trọ, bên phải cửa đóng chặt, không có biểu số nhà, bên trái thì có số nhà, nhưng nó đã rụng một nửa, trông như sắp rơi xuống.
Cô mang theo đống hành lý ít ỏi, chậm rãi tiêu sái ở bên ngoài cánh cửa bên trái mà hết nhìn đông lại nhìn tây.
Cửa đóng, có một khe hở nhưng không đủ để nhìn ra bên trong có cái gì, bên cạnh tường có một cái chuông điện.
Ba ngày trước gặp được Võ ca, cô có gọi điện cho hắn một lần, hắn nói công ty mấy ngày này luôn có người, nếu cô muốn chuyển nhà thì gọi điện trước, hắn sẽ cho người đến giúp cô chuyển đồ.
Nhưng hành lý của cô cũng không có bao nhiêu, trừ bỏ túi sách khoác trên lưng, bên trong đựng văn phòng phẩm, sách giáo khoa, còn có bộ đồng phục mùa hè mặc trên người, một bộ đồng phục mùa đông, một bộ đồng phục thể thao, một cái áo phông, một cái áo khoác, một cái đồng hồ báo thức rẻ tiền, vài thứ linh tinh khác, một đôi giày, một cái chăn nhỏ, tất cả đủ một cái túi xách to.
Vì thế cô tự chủ trương mang theo hành lý trực tiếp đi đến.
Hiện tại ngẫm lại, có lẽ cô phải gọi điện thoại trước. Hoặc là cô có thể xoay người rời đi, làm bộ như chuyện này chưa từng xảy ra.
Tuy cô đã nghỉ việc ở cửa hàng, cũng có vận khí tốt mà tìm được một học sinh khác làm thay, nhưng trong cửa hàng lúc nào cũng thiếu người, về đó làm tiếp cũng không khó; Nhưng cô đã đến tận đây mà ngay cả vào xem cũng chưa xem thì có chút không ổn lắm.
Huống hồ, Võ ca nói công ty của anh ấy mới mở, có lẽ còn đang chuẩn bị, cho nên mới không có biển hiệu.
Ừ, hẳn là như vậy.
Cô gật gật đầu, khẩn trương thuyết phục chính mình, nhưng vẫn cảm giác không yên.
Cánh cửa đỏ làm bằng sắt, cũng đã rỉ sét như những lan can bên trên. Chỗ chuông cửa bị mặt trời phơi nắng đến trắng bệch, cơ hồ không nhìn ra màu sắc ban ngày. Đúng lúc cô đang vươn đầu ngón tay, do dự không biết có nên nhấn chuông, đi làm ở chỗ này không thì có một bóng người che khuất cô.
Cô hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, lập tức nghẹn thở. Một giây kia cô chỉ cảm thấy mắt hoa lên.
Từ khi ở trong bụng mẹ tới giờ cô chưa từng thấy người nào…… Xinh đẹp như vậy.
Cô không tự chủ được mà há miệng ra, nhìn chằm chằm vào người ngoại quốc kia, chỉ cảm thấy trái tim trong l*иg ngực của mình cứ thế đập loạn lên.
Mà đại soái ca mĩ mạo siêu cấp kia cứ thế mà đứng bên cạnh cô — Không, không đúng, không phải đứng ở bên cạnh cô mà là hắn đến trước cửa, lấy ra chìa khóa, mang theo hai túi giấy vệ sinh lớn đi vào, rồi đóng cửa lại.
Từ đầu tới đuôi, động vật xinh đẹp kia không thèm liếc nhìn cô dù chỉ một cái, mặc dù tay cô đang vươn đến cái chuông của khu nhà hắn vừa mới đi vào.
Hắn đóng cửa cái sầm trước mặt cô, một đống rỉ sắt vì chấn động mà rơi lả tả.
Cõng một cái túi nặng toàn sách vở, lại mang theo túi hành lý đựng toàn bộ gia sản, Đinh Khả Phỉ há hốc miệng, trừng mắt nhìn cái cổng bị đóng lại, hoàn toàn không có biện pháp tự hỏi, trong đầu vẫn là hình dáng của nam nhân xinh đẹp lạnh như băng kia. Đại khái qua hai giây cô mới nhớ ra là còn phải thở nữa.
Trước khi bản thân kịp tự hỏi cái gì thì ngón tay cô đã tự động ấn chuông. Không đến vài giây, cửa lớn bị người ta mở ra, Hàn Võ Kì thò đầu ra nhìn.
“Hi, Tiểu Phì.” Hắn lộ ra khuôn mặt tươi cười, mở cửa lớn, xoay người đi vào trong: “Vào đi. Em tới vựa kịp lúc, bọn anh đang sửa sang lại văn phòng, đói bụng một ngày rồi, em đi nấu cơm được không?”
Thấy hắn xoay người đi vào cửa, cô chỉ có thể vội vàng chạy đuổi theo, sau đó mới phản ứng lại.
Hả? Nấu cơm ư?
Cô mới há mồm muốn hỏi thì đã bị sự xuất hiện của một người khổng lồ đang vác vài tấm gỗ làm cho hoảng sợ. Khả Phỉ thiếu chút nữa thì bị mấy tấm gỗ này phang vào đầu, cô vội ngồi thụp xuống, nhưng đối phương còn dừng nhanh hơn.
“Thật có lỗi.” Hắn đem ván gỗ chuyển từ vai trái sang vai phải, để lộ ra khuôn mặt, gật đầu với cô một cái, hỏi: “Có làm em bị thương không?”
“Đâu, không có.” Nam nhân đó có một khuôn mặt ngay ngắn, và một đôi mắt đen láy ôn nhu, khiến cô nhịn xuống xúc động muốn lùi lại ba bước.
“Đây là Tiểu Phì Phì, cậu ta là Đồ Cần.” Hàn Võ Kì vẫy tay giống như giới thiệu, “Tiểu Phì về sau sẽ đến bên này hỗ trợ.”
“Xin chào.” Hắn hướng cô cười một cái.
“Xin chào.” Cô đứng lên, phát hiện bản thân vẫn phải ngửa đầu mới nhìn thấy hắn.
“Được rồi, cậu đi làm việc của mình đi, Tiểu Phì tới nấu cơm, nửa giờ nữa là có thể ăn cơm rồi.” Võ ca tuyên bố, khiến nam nhân kia càng cười tươi hơn, sau đó xoay người đi vào bên trong phòng, dùng cưa điện cắt ván gỗ, tiếp tục làm việc.
Cô kinh hoảng trừng mắt thật lớn, hé miệng muốn giải thích nhưng còn chưa kịp nói gì thì Võ ca đã cười meo meo đi đến, nói: “Phòng bếp ở lầu hai, em đi lầu thì vào cửa, xuyên qua phòng khách là tới, trong tủ lạnh có nguyên liệu, có vấn đề gì thì báo anh.”
Hiện tại cô có vấn đề nè!
“Võ ca, em –”
Cô vừa mới mở miệng thì điện thoại trên bàn vang lên, Hàn Võ Kì nhận điện thoại, vừa giơ ngón tay lên ý bảo cô chờ vừa nói, “Alô, công ty điều tra ngoài ý muốn Hồng Nhãn xin chào.”
Hắn tựa vào bên cạnh bàn, nhịn cười, bắt đầu cùng khách hàng nói chuyện, “Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi có nhân viên và thiết bị đạt chuẩn quốc tế, sẽ giúp ngài điều tra những sự việc ngoài ý muốn……”
Cô bất an đợi một phút đồng hồ, lại một phút đồng hồ, hắn lại vẫn không dừng lại. Thời gian tích táp đi qua, gian bên cạnh vang lên tiếng gõ đinh dinh, hắn đã nói với nam nhân kia là sẽ sớm có cơm, càng đến gần lúc đó thì khủng hoảng trong lòng cô càng tăng cao hơn.
Cô muốn cùng Võ ca nói chuyện, nhưng lúc hắn cùng khách hàng bàn đến vấn đề phí dịch vụ thì con số đưa ra khiến cô trừng mắt thật lớn, hít một ngụm.
Rốt cục, hắn cũng chú ý tới cô, vì thế mới bảo khách chờ chút, sau đó che lại ống nghe, thân thiết cười nói với cô, “Tiểu Phì, làm sao vậy sao? Em không biết nấu cơm à?”
Cô giương miệng, ngây ngốc nhìn hắn. Tiền lương ba vạn, bao ăn bao ở, có tiền thưởng lễ tết, về sau lại còn được chia hoa hồng, tăng lương, doanh thu vượt qua 7 số không —
Mọi ý niệm bay nhanh trong đầu cô, tất cả đều biến thành tương lai tốt đẹp đầy bạc trắng bóng.
“Nấu cơm phải không? Đương nhiên không thành vấn đề.” Cô gật đầu với hắn, rồi mỉm cười, “Em chỉ muốn hỏi anh là anh muốn ăn cái gì? Có bao nhiêu người ăn?”
“Cái gì cũng được, có 5 người ăn, nhưng anh cũng không biết có ai trở về ăn nữa không, dù sao em cứ nấu nhiều một chút, càng nhiều càng tốt.” Hắn công đạo rất nhanh xong liền tiếp tục nói chuyện với khách.
Khả Phỉ nuốt một ngụm nước miếng, xoay người, trấn định mang theo hành lý, vượt qua một đống vật liệu xây dựng mà đi đến cầu thang, bước thật nhanh lên lầu.
Chỗ rẽ cầu thang từ lầu hai lên lầu ba có một người da ngăm đen, là người ngoại quốc, trên đầu trùm cái khăn, đang ngồi xổm ở đó sơn quét khiến cô hoảng sợ.
Tuy rằng tóc và mắt hắn đen nhưng diện mạo kia chắc chắn của người ngoại quốc, nhưng hắn không giống nam nhân băng giá kia, hắn không phải người da trắng.
“Ách, ha…… Ha la?” Cô nâng tay lên cười cứng ngắc chào hỏi.
Hắn trầm mặc nhìn cô một cái, gật gật đầu rồi lại quay đầu tiếp tục sơn.
Cô xấu hổ cười cười, nhưng lúc này lại nghe thấy âm thanh cô lỗ rất to. Cô trừng mắt nhìn nam nhân đang phát ra âm thanh kia.
Cô lỗ cô lỗ — lỗ lỗ lỗ lỗ — cô —
Hắn ngậm miệng, đầu cũng không quay lại mà tiếp tục làm việc, nhưng thanh âm này quả thực được truyền đến từ trên người hắn, chính xác mà nói là từ trong cái bụng rắn chắc của hắn truyền đến.
Khả Phỉ trừng mắt thật lớn, nhanh chóng đi vào trong phòng, đầu chỉ có một ý nghĩ — Má ơi, cô phải nhanh chóng nấu xong cơm.
***
Trên bàn có năm nam nhân. Trừ bỏ Võ ca, người khổng lồ Đồ Cần, người ngoại quốc quét sơn trên cầu thang, băng sơn soái ca thì còn có một nam nhân đeo khuyên tai, trên mặt dính sơn.
Lúc cô xuống lầu báo cơm đã xong, bọn họ cùng nhau kết thúc công việc mà đi lên, ngồi vào chỗ của mình.
Cô nấu một nồi cơm, xào một mâm trứng với hành thái, hấp một con cá, xào rau xanh, và nấu một nồi canh sườn với ngô.
Năm nam nhân, tất cả đều trừng mắt nhìn thức ăn trên bàn.
Cô khẩn trương nhìn bọn họ. Cô đã cố hết sức nấu nhiều nhất có thể, mỗi một món đồ ăn đều được xếp thành núi nhỏ.
Cô biết đồ ăn mình làm ra nhìn không được đẹp lắm, tuy cô đã tận lực tiêu diệt mất chỗ bị hỏng nhưng thoạt nhìn vẫn xấu xấu bẩn bẩn. Lá khoai lang bị xòa lâu nên vừa mềm lại vàng, cá hấp thì cả hai mặt đều đã tróc hết da, hành lá trên trứng bởi vì chiên lâu nên cũng biến thành màu vàng, chỉ có sườn nấu với ngô là còn tạm được.
Năm nam nhân, năm cánh tay cơ hồ đồng thời vươn ra cầm cái thìa. Cuối cùng nam nhân đeo khuyên tai ở gần nhất, động tác cũng nhanh nhất nên cướp được thìa, vung trong không trung, đắc ý dào dạt mà cười gian nhìn những người khác.
“Hắc hắc hắc –”
Hắn còn đang hắc hắc, thì Hàn Võ Kì đã cầm đũa, trực tiếp vói vào trong nồi nước canh, những người khác học theo, mấy đôi đũa đều ra chiến trường.
“Uy — chờ một chút, để lại một chút cho tôi –” Nam nhân đeo khuyên tai mở miệng kêu om sòm, vội vàng đi tới tranh đoạt, nhưng sườn và ngô trong bát canh sớm đã không thấy đâu, hắn chỉ còn lại mấy hạt ngô rơi rụng.
“Chúng ta ăn còn không đủ, ai còn thừa cho cậu –” Hàn Võ Kì vừa nói vừa cười, đem sườn bỏ vào miệng, cắn hai miếng rồi ngừng lại.
Ba người khác đem thịt hoặc ngô bỏ vào miệng, nhưng nháy mắt liền hóa đá. Ngay cả nam nhân đeo khuyên tai lao đến vớt vát ngụm canh cũng cứng đờ.
Sự trầm mặc khủng bố tràn ngập trong không khí.
Cô cảnh giác phát hiện có cái gì đó không đúng, nhưng không biết chỗ nào không đúng, không khỏi co rúm lại một chút, nhìn bọn họ sợ hãi hỏi: “Ách, làm sao vậy, không thể ăn sao?”
Võ ca nhìn cô, chậm rãi nhấm nuốt từng chút một, sau khi nuốt xong, hắn phun xương ra rồi lộ một nụ cười, “Không, còn ăn được.”
Bốn nam nhân, tám con mắt, toàn bộ đều quay đầu nhìn hắn.
“Sao nào? Có ý kiến gì hả?” Hắn nhíu mày hỏi.
Bọn họ nhìn hắn, lại nhìn cô gái nhỏ đang khẩn trương vạn phần, vẻ mặt không yên kia. Người ngoại quốc trầm mặc kia cũng phun xương ra, cô thấy hắn đã ăn hết thịt. Tiếp theo, Đồ Cần gắp ngô lên ăn, nam nhân đeo khuyên tai hướng cô cười cười, uống hết canh, ngay cả vị soái ca lạnh lùng kia cũng bắt đầu bới cơm.
“Mau ăn, mau ăn, đừng khách khí.” Hàn Võ Kì rất nhanh đã gắp đồ ăn phân phát cho từng người một, cười meo meo nói: “Đồ ăn đều là tiền đấy, A Nam, tôi biết cậu ở đất liền nhiều, không được ăn nhiều hải sản, con cá này chính là bắt ở biển đó, có đầu có đuôi, thực mới mẻ, cậu mau nếm thử xem. Đồ Cần, Đồ Ưng, Đào Hoa bảo tôi phải nhắc nhở các cậu ăn nhiều rau xanh, một ngày ít nhất ăn hai đĩa. A Chấn, cậu còn đang dậy thì, đến, đừng bảo tôi không chiếu cố cậu, đĩa trứng này cậu phải lo ăn xong. Mọi người đừng để lãng phí tâm ý của Tiểu Phì nhé.”
Cô vụиɠ ŧяộʍ nhẹ nhàng thở ra, vươn chiếc đũa chuẩn bị gắp rau.
“Tiểu Phì, thật có lỗi, giúp anh thêm một chén cơm được không?” Hàn Võ Kì đem bát đưa tới trước mặt cô.
Cô hoảng sợ, lúc này mới phát hiện hắn thế nhưng đã thần tốc ăn xong một chén cơm.
“Vâng, được.”
Khả Phỉ buông bát đũa, tiếp nhận cái bát, đi đến chỗ nồi cơm để một bên, khi trở về Đồ Cần đưa chén tới trước mặt cô, “Phiền em nhé!”
Cô nhận lấy, đến khi trở về thì người ngoại quốc trầm mặc kia lại trông mong mà nhìn cô, Khả Phỉ chú ý tới bát hắn đã trống không.
“Loan, ách cùng ma?” (One more) Cô cùng thứ tiếng Anh rách nát mà hỏi.
Hắn gật đầu, cầm chén giao cho cô.
Sau đó là nam nhân đeo khuyên tai, soái ca lạnh lùng không để ý đến cô cũng muốn thêm cơm. Mọi người đều mãnh liệt bới cơm, cô vội vàng thêm cơm cho bọn họ, cứ như con quay vòng quanh giữa bàn ăn và nồi cơm, chờ cô lấy lại tinh thần thì đồ ăn trên bàn đã sạch bóng.
Thứ duy nhất còn thừa trên bàn là bát cơm trắng của cô. Trong lúc nhất thời, cô choáng váng, cô còn chưa ăn mà, nhưng đồ ăn hết sạch rồi.
Bọn họ thích đồ ăn cô nấu như thế thì cô cũng rất vui nhưng cô đói lắm, ….. Nhất là vừa nấu xong cơm, cô thực sự siêu cấp đói……