Gió lạnh vẫn thổi vù vù cho dù đã là bình minh nhưng bầu trời vẫn u ám.
Cô có thể nghe thấy gió lạnh lướt qua cửa sổ, giống như yêu nữ trên biển đang gào khóc. Thật may là cô không vì lạnh mà chết cóng ở đây.
Cơn buồn ngủ bò lên, cô vẫn có chút đầu váng mắt hoa, nhưng đau bụng cũng đỡ nhiều rồi. Cô chậm rãi xuống giường, sàn nhà đông lạnh như một khối băng, cô cúi đầu tìm dép lê thì nhìn thấy cái túi chườm nóng bị rơi dưới đất.
Khó trách lúc nửa đêm ngày hôm qua cô lạnh đến muốn chết.
Cầm áo khoác lên, Khả Phi bọc cả người lại, cố đi vào trong toilet, sau đó dùng nước lạnh căm mà đánh răng rửa mặt.
Nói gì đi nữa thì cô cũng nghĩ mình sẽ đông lạnh mà chết, nhưng sau đó hình như có việc gì đó xảy ra. Cô nhíu mày nghĩ một chút, khuôn mặt nhỏ bỗng nhiên đỏ lên.
A, sau đó cô mơ thấy A Chấn.
Cô vừa đánh răng vừa xấu hổ ném cho mình một ánh mắt xem thường.
Má ơi, cô thật đúng là háo sắc, thậm chí còn nằm mơ thấy một người mà một năm rưỡi nay không có chút tin tức gì, cũng không hề trở về — hửm? Không đúng, hắn không phải mới gọi điện về hôm qua đấy thôi?
Cô dừng động tác đánh răng, suy nghĩ một lát.
Hình như có, cô nhớ hắn nói Võ ca nhờ hắn gọi điện, báo bọn họ đã tới nơi bình an.
Cô buồn ngủ mà gãi gãi đầu, cầm lấy cốc nước súc miệng, vừa làm vừa nghĩ. Cho nên không phải cô háo sắc mà vì cô đau đến chết khϊếp, lại nhận được điện thoại của tên kia, nên mới mơ thấy hắn tới an ủi mình.
Nói gì đi nữa thì hôm qua cũng là ngày trừ tịch, nghĩ cũng biết hắn không thể nào ở trong này được.
Đánh răng xong, rửa mặt, sau đó coo trở về phòng, mặc vào bộ quần áo thể thao bằng lông, gấp gọn chăn. Cô vốn định chải đầu tóc rồi buộc lại nhưng nghĩ tới đám người kia không có ở đây, dì cả của cô lại tới, nên cô lười buộc tóc mà cứ để thế.
Dù sao cũng đang là ngày nghỉ. Cô nhún vai, cầm cái túi chườm nóng cất dưới giường, tóc tai bù xù, khoác áo choàng đi xuống dưới lầu.
Má ơi, thực sự là quá lạnh. Bình thường cô chỉ cần hoạt động chút là thân thể sẽ ấm lên, nhưng lúc dì cả của cô tới thì thật sự cô không muốn động đậy gì. Chờ cô làm chút gì đó để ăn, lại thay nước trong túi chườm, sau đó bò lên giường nằm là được. Dù sao trong bếp vẫn có đồ ăn, cô không cần phải ra khỏi cửa vẫn có thể sống được.
Lười biếng đi vào lầu hai, xuyên qua phòng khách, đi vào phòng bếp, bước qua bàn ăn, không chút ý tứ mà ngáp một cái thật to, sau đó đứng trước bếp mà há hốc miệng.
Hả? Khóe mắt cô có phải vừa nhìn thấy cái gì không? Hình như trên bàn có gì đó, hình như còn có người đang ngồi ở chỗ kia?
Một người đã rất lâu, rất lâu không trở về, ngồi vào vị trí đã rất lâu, rất lâu không có người ngồi.
Không có khả năng, không có khả năng!
Cô bỗng nhiên ngậm miệng, hai tay ôm túi chườm nóng, nhưng vẫn không dám quay đầu xác nhận.
Hôm nay là ngày mùng một tết đó, hắn làm sao có thể ở đây được? Đúng vậy, cho dù hắn thật sự được nghỉ nhưng hắn cũng không thể ở đây được, hắn phải ở nhà hắn mới đúng chứ?
Đó là ảo giác, là ảo giác đúng không?
Cô liếʍ liếʍ môi, cố lấy dũng khí để xoay người lại.
Nam nhân kia đã yên vị ở chỗ hắn, tóc màu vàng, cắt húi cua, mặc một cái áo dài tay màu đen, trong tay cầm một cái nĩa, đang cuốn thịt hun khói lên ăn.
Trên bàn có một nồi canh nóng, hai cái đĩa, hai phần đồ ăn, đặt ở chỗ cô và chỗ hắn. Trong đĩa của cô cũng giống hắn, có thịt hun khói, trứng, còn có salad đã được làm ấm.
Cô trừng mắt thật lớn, mặt dại ra, trong lúc nhất thời vẫn thấy đây như ảo giác.
Lúc này lò nước phát ra một tiếng “đinh”, hắn ngước đôi mắt màu lam khói, dùng nĩa chỉ vào lò nướng rồi mở miệng nói, “Bánh.”
Cô trừng mắt nhìn hắn, nhưng hắn vẫn ở đó.
“Phiền cô.” Tiếng nói trầm thấp quanh quẩn trong căn phòng, chui vào tai cô, khiến cô tỉnh táo lại, vội vàng buông cái túi chườm nóng, cầm cặp, đem bánh đã nướng xong để vào khay rồi để lên bàn.
Hắn cầm lấy một miếng bánh, phết bơ, để thịt xông khói lên, chậm rãi cắn một ngụm. Cô đứng ở bên cạnh bàn, chần chờ một lúc lâu mới kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
Trước mặt cô có một đĩa đồ ăn, là bữa sáng hắn làm giúp cô, nhìn như đơn giản nhưng lại rất dinh dưỡng, ngay cả bát canh kia đều đang bốc khói.
Cô nhìn bữa sáng của mình sau đó nhịn không được ngước mắt nhìn hắn. Một năm rưỡi không gặp, cô cảm thấy hắn có chỗ nào đó không giống trước. Không phải bởi vì mái tóc không nhuộm hay đôi mắt không đeo kính áp tròng của hắn, cũng không phải vai hắn to hơn chút, làn da đen hơn chút mà là…… Còn có một thứ gì đó khiến hắn thoạt nhìn không quá giống trước kia.
A, đại khái là hắn đã rút bớt vẻ trẻ con, cảm giác thành thục hơn, trông giống một nam nhân chứ không phải một cậu bé.
Đề phòng nhìn hắn, Khả Phỉ đứng ngồi không yên trên ghế, để tránh cho hắn phát hiện ra cô đang mất tự nhiên, cô đành cầm lấy dao nhỏ và bánh, phết bơ lên.
Cái tên đối diện kia đang vô cùng thoải mái và ưu nhàn, giống như không nhận ra có gì không đúng, giống như hắn chưa từng rời đi vậy.
“Sao anh lại ở đây?” Miệng cô bật ra một câu hỏi.
“Ăn bữa sáng.” Hắn lại cắn một ngụm bánh, nhấm nuốt chậm rãi.
Cô hắng giọng hỏi lại: “Tôi tưởng anh đang đi nghĩa vụ.”
“Tôi được nghỉ.” Hắn trả lời ngắn gọn.
“Anh không về nhà hả?” Nam nhân này được nghỉ đều sẽ vềnhà, chưa từng tới đây. Cô hoài nghi nhìn hắn hỏi: “Bây giờ là năm mới đó.”
“Có, tôi đã về.” Hắn giương mắt, nói: “Sau đó tới đây lấy đồ.”
“Cái gì vậy?” Cô hoang mang hỏi.
“Khăn quàng cổ.”
“Hả?” Cô sửng sốt.
Hắn vươn tay ra với cô, mở tay ra nhìn chằm chằm vào cô mà đòi: “Của tôi đâu?”
“Cái gì, cái gì?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên, không hiểu sao lại quẫn bách.
“Của tôi.” Tay hắn vẫn giơ ra, mặt không chút thay đổi nói: “A Lãng nói năm nay công ty có phân phối khăn quàng cổ, tôi chỉ nghỉ không lương, tạm thời không ở vị trí, nhưng vẫn là nhân viên công ty đó.”
“Cái đó……” Cô ngậm miệng, muốn nói đó không phải phân phối, lúc ấy cô chỉ muốn đan một cái khăn quàng cổ, ai biết được cuối cùng lại thành một người một cái. Nhưng mới phun ra được một chữ cô đã lo lắng hắn hắn hỏi tiếp nguyên nhân nên hoàn toàn im bặt, chỉ có mặt là càng hồng hơn.
Thấy cô không nói gì, hắn lại quăng ra một câu, “Cô quên không làm cho tôi hả?”
Cô hơi hơi cứng đờ, “Tôi…… Ách……”
“Cô đã quên.” Hắn thu tay, gật gật đầu, giống như chấp nhận chuyện này là thật. Ngữ khí kia nghe qua thực bình thản, nhưng cô lại cảm nhận được khó chịu và trách cứ trong đó, giống như hắn sớm biết là cô sẽ quên, không có lương tâm mà quên mất hắn.
“Không, không phải!” Khả Phỉ mặt đỏ tai hồng nói: “Tôi mới không quên, chờ, chờ chút tôi mang cho anh!”
Hắn cắn một ngụm trứng, lạnh lùng nói: “Cô không cần tùy tiện lấy tới một cái cho đủ quân số, không có thì là không có.”
“Tôi mới không phải tùy tiện lấy ra, tôi –” Cô căm tức thốt ra, nhưng nói được một nửa lại tỉnh táo, vội vàng dừng lại, đỏ mặt cúi đầu nhìn bánh của mình, sửa miệng nói: “Dù sao tôi có nhớ rõ mà!”
Hắn nhíu mày, còn chưa mở miệng thì chợt nghe thấy dưới lầu vang lên tiếng chuông điện thoại. Kỳ quái? Đầu năm mới ai lại gọi nhỉ?
Khả Phỉ kỳ quái buông bánh, đứng dậy nhìn máy bộ đàm trên tường, chỉ thấy bên ngoài có một nhân viên đưa hàng.
“Là người đưa hàng.” Cô cũng không quay đầu lại mà cầm lấy áo choàng mặc vào nói: “Tôi đi nhìn xem.”
Đến dưới lầu cô mở cửa, người đưa hàng thấy cô thì cười tươi nói, “Đinh tiểu thư, chúc mừng năm mới, cô có hàng.”
“Chúc mừng năm mới.” Cô cũng mỉm cười đáp lại, nhận lấy gói hàng, vừa ký nhận vừa nói chuyện với hắn: “Năm mới mà các anh vẫn phải đi làm, thực vất vả.”
“Công việc thôi mà.” Hắn ngượng ngùng sờ sờ đầu, trên khuôn mặt sạch sẽ hơi hơi đỏ lên, lộ ra khẩn trương.
“Tốt lắm.” Cô ký tên xong thì trả bút lại cho hắn, “Cám ơn anh, vất vả rồi.”
“Không vất vả.” Hắn đón lấy cái bút, nhưng không rời đi như bình thường mà hít vào một hơi, khẩn trương nhìn cô nói: “Cái kia……”
“Vâng? Còn có việc gì sao?” Cô mỉm cười tò mò chờ hắn nói.
“Đinh tiểu……” Hắn liếʍ liếʍ môi, đỏ mặt sửa lời nói: “Khả, Khả Phỉ…… Chủ nhật này tôi được nghỉ, vừa vặn có hai vé xem phim, là bằng hữu cho, không biết cô…… Có thể……”
Cô trợn mắt, ngây ngốc nhìn nhân viên đưa hàng quen thuộc, rốt cuộc hiểu được ý tứ trong lời hắn, khuôn mặt nhỏ bỗng nhiên khẽ đỏ lên.
Hắn đang hẹn cô đó, đang hẹn cô kìa! Khả Phỉ hé miệng, còn chưa kịp lên tiếng thì phía sau đã có người giành trả lời trước, “Cô ấy không rảnh.”
Cái gì?! Khả Phỉ còn không kịp phản ứng thì phía sau đã có hai bàn tay to vươn ra, một cái quàng quanh ngực cô, một cái quàng quanh eo, tiếng nói trầm thấp, lạnh lùng vang lên trên đình đầu cô, “Hôm đó cô ấy còn phải giúp tôi đan khăn.”
Nhân viên đưa hàng kia đột nhiên thấy một soái ca xuất hiện, còn thân mật ôm cô gái trước mặt thì khuôn mặt tức khắc đỏ lên, rồi chuyển sang trắng xanh.
“Anh đừng nghe anh ta nói bậy!” Cô cáu tiết, vừa thẹn vừa giận, muốn giãy ra, quay đầu lại nói với tên kia: “Khăn của anh tôi đã đan xong từ lâu rồi!”
“Tiểu Phỉ.” Hắn lộ ra nụ cười mê người với cô.
Tim cô bỗng đập nhanh hơn, một giây thôi đã bị nụ cười của hắn làm mê đảo đến ngây người.
Mà hắn thì mặt không đỏ khí không suyễn cúi đầu nhìn cô, vô sỉ nói: “Tôi còn cần một cái áo len nữa.”
Gần quá, mặt hắn thực gần. Khả Phỉ hít một hơi, vẫn chỉ có thể đỏ mặt, nhìn nụ cười của hắn mà ngẩn người, cả người không hiểu sao mềm nhũn, đầu óc trống rỗng.
“Thực xin lỗi, tôi không biết Khả Phỉ –”
Hắn bỗng nhiên đem tầm mắt chuyển từ mặt cô sang nhìn chằm chằm người phía trước, mở miệng nhắc nhở: “Là Đinh tiểu thư.”
Nhân viên đưa hàng kia không tự giác mà lùi bước, lắp bắp nói: “Đinh, Đinh tiểu thư, cái kia, thật có lỗi, thực xin lỗi, tôi đi trước.”
Nói xong, hắn vội vàng chạy trối chết.
Thẳng đến lúc này, Khả Phỉ mới hoàn hồn, nhanh chóng quanh đầu, mở miệng muốn gọi người lại.
“Chờ một chút!” Đáng giận, hắn tên là gì ấy nhỉ? Cô không nhớ, trong lúc vội vàng cô chỉ có thể kêu: “Anh gì — ô ô ô –”
Cái tên trứng thôi phía sau thế mà dám lấy tay bịt miệng cô.
A a a, đừng đi — anh gì đó ơi — anh gì ơi — Khả Phỉ ôm gói hàng ra sức vặn vẹo giãy dụa, thậm chí nỗ lực dùng một tay còn rảnh để vẫy như điên nhưng vị nhân viên đưa hàng kia đã sớm xấu hổ xông lên xe tải, không hề quay đầu mà lái xe rời đi, đương nhiên cũng không hề phát hiện ra cô đang dùng sức vẫy tay và giãy dụa.
Trong chớp mắt, xe đã biến mất ở chỗ rẽ, cô uể oải không thôi, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định muốn đuổi theo.
“Người ta đã đi xa rồi, cô đừng có làm trò ngốc nữa.” Hắn buông tay để cô được tự do.
Cô quả thực không thể tin được vào tai mình, cái tên kia còn mặt mũi nói lời này hả?
“Đồ Chấn! Anh, anh làm cái quỷ gì vậy chứ?” Khả Phỉ bỗng nhiên quay người lại, xấu hổ trừng mắt nhìn hắn.
Nhưng nam nhân này lại chẳng để ý đến cô khó chịu, hắn chỉ xoay người đi lên lầu, vừa đi vừa nói: “Cô không mặc nội y, chỉ mặc mỗi cái áo phông của tôi đứng ở đó làm người ta thấy hết rồi kia kìa.”
Cô hít một hơi, mặt đỏ bừng, miệng hú lên một tiếng, vội ôm ngực, đóng cửa cái sầm một phát. Vừa quay đầu đã thấy cái tên đáng giận kia sắp lên đến chỗ rẽ, không quay đầu mà cứ thế biến mất.
“A Chấn! Anh chờ một chút –” Cô vội vàng đuổi theo.
Hắn không chờ cô, chỉ đút tay vào túi, dễ dàng lên lầu, nói vọng xuống: “Tên kia không phải người tốt gì, hắn chỉ là tiện thể tìm người cho đủ số mà thôi.”
“Anh biết cái gì?” Cô tức giận đuổi theo mông hắn: “Người ta hẹn tôi chứ có hẹn anh đâu? Thật vất vả mới có người mở miệng hẹn tôi ra ngoài, sao anh lại khiến người ta hiểu lầm chứ?”
“Yên tâm, nếu hắn thật sự thích cô thì sẽ lại đến.” A Chấn đi vào phòng bếp, lại ngồi xuống chỗ mình.
“Vừa rồi anh nói như thế, để anh ấy nghĩ tôi đã — anh là –” Cô đuổi tới bên cạnh bàn, tức giận đến dậm chân, còn nói không ra lời, chỉ có thể trực tiếp lướt qua: “Anh ấy đã hiểu lầm, làm sao còn đến nữa?”
Hắn nhíu mày, nói: “Nếu chỉ chút này đã tức không tới thì cái loại người này cũng không đáng tin, cô vẫn nên chọn cho kỹ, đừng có mà bụng đói ăn quàng.”
“Cái gì?! Cái gì bụng đói ăn quàng!” Cô đỏ hết cả mặt, hai tay ôm ngực, tức giận cãi lại: “Tôi mới không như thế!”
“Thế hắn tên là gì?”
“Hả?” Cô trừng mắt, cứng đờ.
Hắn lấy cái thìa chỉ vào cô, nhắc nhở: “Họ hắn là Anh.”
Cô ngẩn ngơ, theo phải xạ hỏi lại: “Thật hả?”
“Họ của hắn là Anh, tên là Gì.” Hắn nhìn cô, nhếch miệng trêu chọc: “Không phải vừa rồi cô gọi hắn là Anh Gì hả?”
Da mặt cô mỏng, lúc này lập tức nóng như than. Cô xấu hổ đến tột đỉnh, hoàn toàn không nói được gì.
“Ngay cả tên hắn là gì cô còn không biết đã muốn đi xem phim cùng hả? Đó không phải bụng đói ăn quàng thì là cái gì?”
“Ách, tôi, tôi là……” Cô thẹn quá thành giận nói: “Mọi người đều phải dần dần làm quen……”
Hắn bưng cái bát, cầm thìa, dựa vào ghế hỏi: “Hắn vừa mới được điều tới chạy khu vực này sao?”
Cô lại cứng đờ, một lúc sau mới nói: “Đại khái đã được …… Nửa năm.”
“Nửa năm này hắn đã bao giờ hẹn cô ra ngoài chưa?”
Cô chột dạ dời tầm mắt.
“Có không?” Hắn truy vấn.
Cô cắn môi, sau một lúc lâu mới không cam lòng nói: “Không có.”
“Cho nên, nửa năm nay cô mới không nhớ nổi tên hắn, cũng không nhớ họ, tôi nghĩ cô hẳn là không có tí hứng thú nào với hắn, đúng không?”
Cô mím môi, hai tay khoanh trước ngực, bảo trì trầm mặc.
“Nửa năm qua, hắn đưa hàng tới đây bao nhiêu lần, 30 hay 50? Hắn có rất nhiều cơ hội hẹn cô ra ngoài, nếu hắn đã có ý với cô thì sẽ không chờ tới bây giờ.”
“Biết đâu anh ấy thẹn thùng.” Cô không cam lòng lẩm bẩm.
“Thẹn thùng hay là nhát gan? Loại nam nhân như thế này sao có thể tin cậy? Nếu thật sự có việc hắn nhất định sẽ chạy trước.”
Hắn uống một ngụm canh, chẳng biết xấu hổ nói: “Tôi chỉ vì tốt cho cô nên mới làm thế, đỡ cho cô ở cùng với hắn rồi mới phát hiện mình không thích hắn, muốn quăng hắn còn không biết làm sao để chia tay. Thay vì lãng phí thời gian cũng hắn đi xem phim thì không bằng cô đan áo len cho tôi đi.”
Thấy hắn phân tích đạo lý rõ ràng, cô đúng là không tìm ra được lý do gì để phản bác, chỉ có thể cắn môi, đặt mông ngồi lại trên ghế, phun ra một câu, “Tôi không biết đan áo len.”
“Tôi biết.” Hắn lại uống một ngụm canh, lành lạnh nói: “Ngay cả khăn quàng cổ cô cũng không cho tôi.”
A a — đáng giận! Cô chịu không nổi nhảy dựng lên, xông lên lầu cầm cái khăn kia xuống dưới đưa cho hắn: “Đây, khăn của anh đây, mau cầm lấy!”
Hắn trừng mắt nhìn cái khăn quàng cổ trước mặt, có chút sửng sốt. Cái khăn kia đúng là đan tay, bên trên đông một cái lỗ, tây một cái lỗ, thỉnh thoảng còn có dấu vết lạc mũi đan, không giống mấy cái khăn đẹp đẽ của đám Võ ca và A Lãng.
Hắn giương mắt nhìn cô, mới vừa há mồm thì cô đã đỏ mặt, phòng vệ mà mở miệng trước, “Không được nói xấu! Tôi biết nó xấu nhưng mà nó là cái đầu tiên, tôi cũng không có nhiều thời gian để làm. Tôi vốn định có thời gian sẽ sửa lại nhưng ai biết anh đột nhiên lại về, sợ anh chê xấu nên mới không dám mang ra!”
A Chấn nhìn cô không nói gì, chỉ buông thìa và bát, vươn tay lấy cái khăn trên tay cô.
Quẫn bách bỗng nhiên đánh úp lại khiến cô đổi ý thu tay nói, “Quên đi, đừng cầm.”
Nhưng hắn đã bắt được tay cô.
“Cái này xấu lắm, để tôi đan lại một cái khác.” Mặt cô đỏ như đít khỉ, hắn cũng không thả tay cô ra, chỉ dùng tay kia cầm lấy cái khăn.
“Tôi không cần một cái khác, cái này là tốt rồi.” Hắn thản nhiên nói.
Cô nhanh chóng túm lấy đuôi cái khăn, xấu hổ khuyên bảo: “Chỗ này bị lủng lỗ, xấu kinh lên được, giống tấm vải rách, nếu quàng đi ra ngoài thì mất mặt lắm.”
“Nhưng tôi có ngại đâu?” Hắn nhướng mày hỏi.
Độ ấm từ bàn tay hắn đang nắm lấy tay cô truyền đến, khiến cô càng đỏ mặt, tai cũng đỏ. Cô ngượng ngùng nói: “Tôi, tôi mất mặt thay cho anh……”
“Tôi không biết cái gì là mất mặt hết.” Hắn giương mắt trừng cô: “Mau buông tay.”
“Không…… Không cần……” Cô vẫn không chịu buông.
Hắn nheo mắt lại, nắm chặt tay cô cường điệu nói: “Đây là của tôi.”
Trong lòng cô không hiểu sao thấy ấm áp. Khả Phỉ không nhịn được buông tay ra.
Thấy thế, hắn mới vừa lòng buông tay cô, đem khăn quây quanh cổ, mình, sau đó bưng bát canh tiếp tục uống.
Khả Phỉ nhìn cái khăn đầu tiên mình đan từ lúc chào đời đến giờ xấu xí vòng quanh cổ hắn thì chỉ cảm thấy siêu cấp xấu hổ.
“Anh không cần miễn cưỡng quàng nó đâu.” Cô đỏ mặt bất an mà lẩm bẩm.
“Mau ăn nốt bữa sáng của cô đi.” Hắn ngắm cô một cái, thản nhiên nói: “Nếu không thức ăn đều nguội rồi.”
Bị hắn nhắc nhở, cô mới nhớ ra mình sớm đã đói bụng kêu vang, vì thế lập tức ngồi lại chỗ, bắt đầu ăn bữa sáng, nhưng vẫn nhịn không được nói thầm, “Sau này tôi sẽ đan lại một cái mới cho anh, hiện tại kỹ thuật của tôi tốt lắm.”
“Không cần, tôi thích cái này.”
Gì? Hắn thích? Khả Phỉ khó có thể tin mà giương mắt nhìn hắn, chỉ thấy hắn kéo một góc khăn ngửi ngửi, lại nhìn thoáng qua, nói: “Thực thoải mái.”
Nghe thấy hắn khen, cô có chút thẹn thùng, nhịn không được mỉm cười, kích động giải thích: “Là lông cừu của Khách cái gì Mir (kashmir). Lúc trước Lực Cương đi công tác ở đó mang về, nó vừa nhẹ vừa ấm, áo tôi đang mặc cũng làm từ cùng loại len.”
“Anh ta đưa cho cô?” Hắn hơi hơi kinh ngạc hỏi lại: “Cái đồng hồ cũ nát treo trên tường phòng cô cũng là anh ta đưa hả?”
“Cái gì mà cái đồng hồ cũ nát chứ? Đó là A Lãng mang từ Ai Cập về –” Cô còn chưa dứt lời thì đột nhiên phản ứng lại, kinh hoảng ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn: “Sao anh biết trên tường trong phòng tôi treo cái gì? Anh về đây lúc nào? Không phải sáng nay anh mới về sao?”
Một hồi đêm qua không phải mộng sao? Chẳng nhẽ những chuyện đó thực sự phát sinh? Chỉ một thoáng sợ hãi khiến cô vô cùng chờ mong hắn sẽ nói không cho cô một đáp án đáng sợ, nhưng hắn lại nhìn khắp nơi nói, “Tôi không xác định, đại khái là tầm 2 giờ sáng, tôi không để ý lắm.” Hắn đứng dậy đem bát đũa đã ăn xong mang tới bồn rửa: “Lúc tôi đến thì cô đã ngủ.”
Trời ạ! Vậy chẳng lẽ chuyện kia là thật? Tối qua cô có nói bậy bạ gì không? Tối hôm qua đến tột cùng là mộng hay thật?
“Anh…… Anh, anh, anh hôm qua ngủ ở đâu?” Cô choáng váng nhưng vẫn không chịu từ bỏ mà muốn xác nhận.
“Đương nhiên là phòng của cô.” Hắn xoay người đi lên, vẻ mặt đương nhiên.
Cô há hốc mồm, “Anh…… Tôi…… Anh ngủ với tôi hả?”
“Bằng không thì thế nào? Nơi này không có lò sưởi, tôi lái xe một đường mệt mỏi, ổ chăn của cô thì đã ấm sẵn rồi, cô còn đang bày ra một bộ sắp bị đông lạnh chết, tôi không ngủ với cô thì chẳng lẽ để cô thật sự đông chết hả?”
“Nhưng mà……” Cô cố nhịn xúc động, khuôn mặt đỏ bừng nói, “Nam nữ thụ thụ bất thân……”
“Chúng ta cũng không phải chưa từng ngủ chung giường.”
“Đó…… Đó là bởi vì anh bị bệnh……” Cô suy yếu nói.
“Cô cũng không khác sinh bệnh là mấy, được rồi, đừng để ý mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này.”
Lông gà vỏ tỏi? Thế này không phải lông gà vỏ tỏi có được không?
Nhưng mà hiển nhiên với hắn thì đây là chuyện lông gà vỏ tỏi thật. Cô tựa người vào bên cạnh bàn, tay võ trán, đột nhiên cảm thấy khóc không ra nước mắt, nhưng trong một giây cô lại thấy một chén canh nóng đưa đến trước mặt.
“Nhân lúc còn nóng mau uống đi.”
Khả Phỉ ngây người, vừa rồi cô đã sớm thấy canh, nhưng đến bây giờ mới phát hiện đó là canh đậu đỏ ngọt, có bỏ thêm chút đường đỏ và lão khương.
Đáng ghét, nam nhân này sao có thể đáng ghét đến thế, lại tốt như thế? Cô nhìn chằm chằm bát canh kia, cực kỳ cảm động nhưng lại không nói gì.
Vừa nghĩ tới nam nhân một mực che chở mình ở trong mộng quả thực là hắn thì trái tim cô đã đập như điên, cả người tê dại ấm áp.
Không đúng, đó là mộng mà. Nói không chừng trong lúc nửa tỉnh nửa mê cô đã tự động tô vẽ thêm cho hắn.
“Uống xong cô sẽ thấy đỡ hơn.”
Lòng cô lại run lên.
“Bằng không cô nhìn không khác gì cương thi.”
Đúng là cô tự tô vẽ thêm cho đẹp rồi. Khả Phỉ nắm lấy thìa, ai oán một trận nhưng cô vẫn đỏ mặt ngoan ngoãn ăn canh, mang theo quan tâm của hắn ăn hết vào bụng.
Trong lúc cô đang ăn sáng thì hắn thu thập chén bát, rửa sạch đồ. Cô vốn định nói với hắn để đó cô sẽ rửa nhưng dì cả của cô tới, tốt nhất là không nên chạm vào nước lạnh. Chỉ nghĩ tới cô đã thấy bụng mình co rút đau đau, vì thế cô rất thức thời mà vô sỉ im lặng ăn bữa sáng của mình.
Buổi sáng bị hắn dọa khiến cô quên cả đau bụng, nhưng vừa an tĩnh lại thì đau nhức lại tràn lên, khiến cô như bị xé rách.
Lui người trên ghế, Khả Phỉ ăn chậm rì rì. Hắn thay cô thu dọn bát đũa xong cô mới uống xong canh đậu đỏ, sau đó ngượng ngùng đứng lên, muốn cầm bát đi rửa. Ai ngờ cô lập tức cảm nhận được một nguồn nhiệt mãnh liệt từ trong cơ thể chảy ra.
Chỉ một thoáng cô đỡ lấy cái bàn, động cũng không dám động, chỉ sợ cỗ nhiệt huyết kia quá mức mãnh liệt khiến cái băng vệ sinh cô mới thay sáng nay chịu không nổi.
Đáng chết hơn là đúng lúc này hắn đã rửa bát xong và quay người lại.
“Làm sao vậy?” Thấy sắc mặt cô trắng bệch, hắn nhíu mày, vươn tay để cái bát cô nắm chặt trong tay lên bàn.
“Không, không có việc gì……” Cô trừng mắt thật lớn, xấu hổ đến đòi mạng, nhỏ giọng nói: “Chỉ là có chút….. Một chút…… Thân thể tôi……”
Nói đến một nửa cô lại còn tháy choáng váng, lung lay một chút, trước mắt tối đen, cả người mềm nhũn. Cô tưởng mình sẽ té xỉu nhưng hắn đã tiến lên ôm lấy cô.
“Không quá thoải mái……” Cô đổ dựa vào ngực hắn, chậm nửa nhịp mới phun ra được mấy chữ này. Một cỗ nhiệt khí khác lại chảy ra khiến cô kẹp chặt hai chân, chống tay lên ngực hắn muốn lùi lại, ai ngờ hắn lập tức bế cô dậy.
“A…… Anh làm gì thế …..” Cô hoảng sợ, trong lúc choáng váng chỉ cảm thấy vừa sợ vừa hoảng, thực sợ hãi hắn sẽ đυ.ng vào cái gì đó. Mùi máu quá rõ ràng, hắn nhất định là ngửi được, cô thực sự mất hết mặt mũi rồi.
“A Chấn…… thả tôi xuống đi…… Làm ơn……” Cô yếu ớt cầu xin, nhưng hắn vẫn vững vàng ôm cô ra khỏi phòng khách, sau đó bắt đầu đi lên cầu thang. Lúc này cô mới ý thức được hắn muốn đưa cô về phòng.
“Anh điên rồi…… Mau thả tôi xuống……” Khả Phỉ quẫn đến độ nắm chặt lấy áo hắn, nói: “Tôi nặng như thế….. Anh không thể đi lên…… A Chấn……”
Hắn không để ý đến cô, chỉ tiếp tục ôm cô đi lên trên.
“A Chấn……” Cô thật sự vừa quẫn vừa sợ, không nhịn được lôi ké áo hắn, nói: “Thả tôi xuống dưới đi, …… Tôi sẽ hại cả hai chúng ta ngã chết đó……”