Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bảo Bối Đại Mãnh Nam

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không hiểu sao một cảm giác vớ vẩn hiện lên trong lòng khiến hắn cảm thấy buồn cười.

“Tôi nghĩ chờ anh tốt hơn thì nó sẽ trở lại bình thường, anh không cần lo lắng. Hơn nữa cái này thoạt nhìn cũng không rõ ràng, thật đấy, tôi cũng mới phát hiện ra thôi. Tuy cũng vì đèn ở đây tối quá nhưng kỳ thật cũng vẫn nhìn rõ, hẳn là nhìn dưới ánh mặt trời mắt ánh cũng sẽ không khác nhiều lắm. Dù sao đi nữa thì anh cũng vốn giống người ngoại quốc, người ta hẳn là sẽ không thấy kỳ quái –”

Thấy cô nói không dứt, giống như không có ý định dừng lại thì hắn chịu không nổi che miệng cô lại.

Cô hít một ngụm, không dám động nữa.

Hắn bịt miệng cô, nửa ép buộc cô nằm lại lên giường. Nói thật là hắn cũng không dùng lực lớn lắm, hiện tại hắn không có lực gì, nhưng cô gái ngu ngốc này cũng chẳng dám phản kháng. Cô mở to mắt ngoan ngoãn làm theo hắn.

Đợi cô nằm lại lên giường, hắn mới rút tay về.

“Đúng –”

“Hư.” Cô vừa mới muốn mở miệng thì tay hắn đã đặt lên môi cô bảo im lặng. Cô mặt đỏ tai hồng nhìn hắn, tim đập loạn lên, nhưng trong mắt vẫn có lo lắng. Hắn cảm giác được đôi môi bên dưới muốn nói gì đó lại thôi.

Người này thật là…… Vẫn chưa từ bỏ ý định sao…… Đồ Chấn vừa bực mình vừa buồn cười nhìn cô, nhưng cũng chỉ có thể thản nhiên thừa nhận nói: “Mắt tôi không phai màu.”

Cô nháy đôi mắt to, cả mặt đều là hoang mang vô bờ.

“Tôi vẫn luôn đeo kính áp tròng……” Hắn thở một hơi, nói: “Hiện tại tôi chỉ là không đeo kính áp tròng mà thôi……”

Cô trừng mắt thật lớn.

Hắn nói cho cô biết: “Mắt tôi vốn không phải màu đen……”

Cô ngây người, sau đó mới hiểu ra, khuôn mặt nhỏ nhắn lại hồng rực lên.

Hắn thu tay lại, nhưng cô vẫn bày ra bộ dáng vừa khϊếp sợ vừa thẹn kia. Nhưng dù sao thì cô cũng không nói nhiều nữa.

Hắn lại cầm lấy bàn tay cô, sau đó nhắm mắt. Lần này, cô không nói gì nữa, tuy cô vẫn căng thẳng nhưng lại giống con thỏ, ngoan ngoãn nằm ở bên kia, để hắn cầm tay.

Vài phút sau, cô vụиɠ ŧяộʍ tắt đèn, để lại mỗi chiếc đèn nhỏ đầu giường. Bóng tối lại tụ lại, nhưng không vây khốn hắn. Hắn có thể nghe thấy tiếng hít thở nho nhỏ của cô, và cảm giác được nhiệt độ cơ thể của cô.

Không biết qua bao lâu, trong lúc nửa mộng nửa tỉnh, hắn nghe được tiếng tê hô tê hô kia, rất nhỏ nhưng lại theo quy luật giúp đánh lui cảm giác hoảng sợ trong lòng hắn.

Tê — hô —

Tê — hô —

Hắn bình tĩnh lại, tuy ở trong bóng tối nhưng lại biết mình không chỉ có một mình, mà còn có cô, cô gái ngơ ngác, nhát gan sợ chết, thích cằn nhằn…… Đinh Khả Phỉ……

***

Trong phòng, có người thứ 3.

Hắn không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, trong phòng rất im ắng, trừ bỏ tiếng hít thở của cô và của hắn thì không còn tiếng động nào nữa. Nhưng hắn cảm giác được có người, ngay phía sau hắn, giống như một cái bóng.

Có lẽ hắn nhầm nhưng hắn không cho là như thế. Hắn không suy nghĩ nhiều, chỉ rút súng bên dưới gối ra, quay lại nhắm vào người kia.

Trong ánh sáng nhạt có một nam nhân nhã nhặn đang ngồi ở trên cái ghế cạnh giường, tư thái thoải mái mà dựa lưng vào ghế, hai tay để phía trước nhẹ nhàng đan vào nhau. Cả người ông ta chìm trong bóng tối, nhưng lại không hề kinh hoảng khi mình bị súng nhắm vào. Ở trong bóng tối ông ta nhếch miệng, phun ra những lời giống như tự giễu, “Chúng ta đúng là đã dạy mấy đứa rất khá đúng không?”

Nghe thấy giọng này A Chấn nhẹ nhàng thở ra, buông súng hỏi, “Sao chú lại ở đây?”

“Tiểu Hàn gọi điện thoại đến nói là con bị bệnh.”

Hắn hơi hơi cứng đờ, có chút vội vàng nói: “Chỉ cảm mạo thôi mà.”

“Ta biết.” Nam nhân nhẹ nhàng nhếch miệng, “Nhưng Đào Hoa cũng bị cảm, cô ấy lo lắng nên bảo ta tới đây xem.”

Xấu hổ hiện lên trong đáy mắt, hắn nói: “Sao lại nói với mẹ chứ?”

Nam nhân chỉ người nói: “Không phải chúng ta nói, là Như Nguyệt nói, con cũng biết mấy người bọn họ có cách riêng của mình.”

Quả thật, hắn biết mấy người lớn bọn họ thân thiết thế nào. Chị Như Nguyệt biết nhất định là bởi vì người trước mặt này nói. Mà nam nhân này cũng biết hắn sẽ biết nhưng ông ta không thừa nhận thì hắn cũng chẳng thể làm gì, hơn nữa có truy cứu cũng không có tác dụng gì hết.

“Con không sao, chỉ là bị cảm mạo, bây giờ cũng tốt hơn nhiều rồi.” Hắn vươn tay vén mái tóc ướt mồ hôi, không tự giác mà liếʍ đôi môi khô, nhìn người kia hỏi: “Chú vào bằng cách nào, con không nghe thấy tiếng chuông báo.”

“Ta đúng là gặp chút phiền toái, nhưng Hải Dương cho ta chút đồ có thể giải quyết được.” Nam nhân mỉm cười, tán dương: “Hệ thống bảo an của con tiến bộ hơn rồi.”

“Còn chưa đủ tốt.” Chính hắn biết thế bởi vì nam nhân này vẫn có thể vào đây như chỗ không người.

“Đã đủ tốt rồi.” Nam nhân giữ lấy một cái ống tiêm, cúi người ý bảo hắn vươn tay, nói: “Chẳng qua Hải Dương cũng không phải người thường.”

Thấy ông ta lấy kim tiêm ra thì A Chấn đã biết ông ta muốn làm gì. Hiển nhiên bọn họ cũng đang lo lắng điều hắn nghĩ.

Biết không có khả năng trốn tránh, sớm muộn gì A Nam trở về hắn cũng sẽ phải lấy máu làm thí nghiệm cho nên hắn vươn tay, để đối phương lấy máu. Nơi này không đủ sáng, nhưng với người này mà nói thì cũng chẳng phải vấn đề. Hắn biết rõ hoàn cảnh càng ác liệt thì nam nhân này càng sắc sảo, ông ta quả nhiên chuẩn xác tìm được mạch máu của hắn.

“Con cũng…… không phải người thường……” Mắt A Chấn hơi u ám, nhỏ giọng thừa nhận.

“Con là thiên tài.” Nam nhân cố ý xem nhẹ ý nghĩa trong lời nói của hắn, chỉ cười nói ra lời này, sau đó chậm rãi rút kim ra, ngước mắt nhìn hắn bổ sung thêm: “Nhưng Hải Dương là quái vật.”

Hắn ngẩn ra.

Nam nhân rút ống tiêm ra, cầm bông ấn lên để hắn cầm máu, vừa cười vừa nói: “Con thực thông minh, nhưng ông ta lại có nhiều kinh nghiệm hơn con, còn rất là ti bỉ. Huống hồ làm ba mà bị con mình vượt qua thì cái mặt già của ông ta còn giấu vào đâu được nữa?”

A Chấn lại sửng sốt, còn nam nhân kia đã cười đứng dậy, cố ý vươn tay xoa xoa tóc hắn, “Đứa nhỏ ngốc, con nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ nhiều, con chính là nghĩ nhiều quá nên mới hay cau mày.”

Đã lâu hắn không bị người ta nhìn thấu thế này, trong lúc nhất thời hắn có chút xấu hổ, lại vẫn thấy ấm áp. Sau đó, nam nhân kia cầm ống tiêm xoay người.

Nhìn bóng dáng ông ta, A Chấn nhịn không được mở miệng.

“Mạc Sâm……”

“Ừ?” Nam nhân bước ra khỏi bóng tối, dừng lại quay đầu.

A Chấn có thể thấy mái tóc màu vàng của ông lóng lánh dưới ánh đèn. Qua mấy năm nay nam nhân này vẫn giống người cha thứ hai của hắn. Có một phần là vì ngoại hình của hai người tương tự cho nên mọi người luôn nghĩ hắn là đứa nhỏ nhà họ Mạc, chứ không phải nhà họ Đồ. Nhưng một lý do khác là vì Như Nguyệt và Mạc Sâm luôn coi hắn như con đẻ của mình.

Lúc Đào Hoa cùng Hải Dương bận việc của nhà hàng thì Mạc Sâm dạy hắn đọc sách, viết chữ. Hắn gặp vấn đề ở trường, về nhà bị mắng thì luôn đến nhà họ Mạc, rúc trong thư phòng nhà họ mà hờn dỗi.

Mạc Sâm chưa bao giờ bắt buộc hắn về nhà đối mặt với Hải Dương cùng Đào Hoa. Ông luôn để hắn ở đó, thậm chí qua đêm. Lúc ông làm việc thì hắn ngồi bên cạnh đọc sách, ông cũng chưa bao giờ chê hắn phiền, cũng ít khi thuyết giáo, mà cứ để hắn làm việc hắn thích. Thẳng đến khi áy náy trong lòng hắn như cỏ dại lan ra thì Mạc Sâm mới có thể hợp tình hợp lý cho hắn bậc thang đi xuống, nắm tay dắt hắn về nhà giải thích với Đào Hoa.

Thời thơ ấu, hắn cơ hồ vượt qua trong thư phòng của Mạc Sâm, cũng coi đó như nhà mình. Có lúc hắn thậm chí còn ảo tưởng Mạc Sâm là cha ruột của mình. Nói thế không phải vì Hải Dương không tốt, nhưng Mạc Sâm giống hắn, từ ngoại hình cho đến cá tính.

Nhưng sau đó hắn phát hiện ra chân tướng tàn khốc. Hắn không phải không nhớ gì về lúc còn nhỏ, hắn cũng mơ hồ biết mình không bình thường nhưng lại không nghĩ đến chân tướng quá hắc ám tối tăm đến vậy.

Vì thế hắn nhuộm tóc đen, đeo kính áp tròng màu đen, lại bắt đầu theo bản năng né tránh Mạc Sâm. Trước kia chỉ cần rảnh rỗi là hắn sẽ chạy đến nhà họ Mạc, nhưng sau đó hắn lại chạy đi tìm Cảnh thúc luyện võ, hoặc cùng Hải Dương vùi đầu vào máy tính.

Hắn biết hành vi của mình làm tổn thương Mạc Sâm nhưng Mạc Sâm và Như Nguyệt lại không vì thế trách hắn, bọn họ vẫn quan tâm hắn như cũ.

Thậm chí lúc hắn nói ra ý kiến theo Võ ca lên phía bắc thì Mạc Sâm cũng công khai ủng hộ hắn, giúp hắn thuyết phục Đào Hoa.

Mạc Sâm cực kỳ hiểu hắn nghĩ cái gì ở trong lòng. Nhìn nam nhân trước mặt, cổ họng hắn nghẹn lại, thầm muốn xin lỗi, muốn giải thích hành vi của mình nhưng cuối cùng chỉ có thể nói, “Cám ơn chú……”

Nam nhân nhếch mép, lắc lắc đầu, ông vốn đã đi đến cửa lại ngừng lại, quay đầu nhắc nhở, “Đúng rồi, cái hộp trên tủ đầu giường kia là quà sinh nhật Cảnh thúc đưa cho con.”

A Chấn quay đầu nhìn lại, bởi vì ngọn đèn quá mờ nên hắn không nhìn rõ, đành vươn tay lấy đến, vừa nhìn thì cả khuôn mặt tuấn tú của hắn nóng rực lên.

Bαo ©αo sυ?!

Hắn cứng đờ, trong một giây hắn chỉ có thể trừng mắt nhìn cái hộp trong tay.

“Ta nghĩ con biết dùng thế nào.” Nam nhân nói.

Hắn quẫn bách ngẩng đầu, chỉ thấy Mạc Sâm nhìn hắn, sau đó tầm mắt chuyển qua bên phải hắn, dừng trên người cô gái còn ngủ say kia, lại chậm rãi kéo về, nhìn hắn mỉm cười không nói gì.

“Hy vọng, lễ vật này không đến quá muộn.”

Xấu hổ xông lên trong người hắn.

“Con không — cô ấy không phải –” Trong lúc nhất thời hắn lại nghẹn lời quẫn bách.

Trong đôi mắt xanh lam của ông xẹt qua ánh sáng thú vị, Mạc Sâm nhỏ giọng nói: “Con đã trưởng thành, chỉ cần con biết chịu trách nhiệm với việc của mình là được.”

Hắn cứng người lại, tai vẫn nóng bỏng, hít một hơi thật sâu rồi trấn định giải thích: “Con biết, nhưng chú hiểu lầm rồi, cô ấy chỉ là trợ lý hành chính, bởi vì con phát sốt nên mới ở trong này.”

Mạc Sâm không chớp mắt mà nhìn hắn, nhếch môi mỏng nói: “Ta có nghe nói.”

Ông ấy nghe nói ư? A Chấn ngạc nhiên nhìn vị thúc thúc nhìn hắn lớn lên kia, lúc này mới nhớ ra Võ ca hẳn đã nói qua với Mạc Sâm về chuyện của cô. Mọi người trong nhà hẳn là cũng biết tình trạng của công ty.

“Tiểu Phì Phì, đúng không?” Mạc Sâm hỏi.

“Cô ấy tên là Đinh Khả Phỉ.” Chưa kịp nghĩ lại hắn đã mở miệng thay cô đính chính.

“Đinh Khả Phỉ.” Mạc Sâm gật đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, mỉm cười: “Là cô gái tốt.”

Chỉ một câu ngắn ngủi này đã nói đủ hết. A Chấn biết Mạc Sâm luôn thu hết mọi thứ trong mắt, không có gì trốn được quan sát của ông. Hăn alf ông đã sớm vào phòng, cũng thấy khăn mặt, chậu rửa, nước đá cô mang tới để chăm sóc hắn.

Từ đầu tới đuôi ông cũng không nhìn vào bàn tay hai người đang nắm chặt, nhưng A Chấn biết ông đã sớm biết.

Mặt hắn càng nóng lên.

Cô đang ngủ, tay cầm tay hắn, mà hắn thì hẳn là nên rụt tay về không nắm tay cô nữa nhưng……

“Đừng đánh thức con bé.” Giống như đọc được suy nghĩ của hắn, nam nhân kia nhíu mày nhỏ giọng nói.

Mà điều đó lại càng khiến hắn xác định cho dù trong phòng tối tăm thì Mạc Sâm đều biết hết cho nên ông mới luôn đè thấp giọng để nói chuyện.

Trong lúc nhất thời hắn chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ. Nhưng cuối cùng hắn vẫn nắm lấy tay cô không rút ra.

“Nghỉ ngơi đi.” Nhìn hắn quẫn bách không được tự nhiên, Mạc Sâm mang theo ý cười, để lại một câu này rồi không nói gì nữa mà đi ra ngoài, giống như một con mèo lặng yên không một tiếng động.

Đương nhiên ông không quên thay hắn đóng cửa lại. A Chấn nhìn hộp bαo ©αo sυ trong tay, vội vàng kéo ngăn kéo ra rồi tống nó vào đó đóng lại không thèm nhìn nữa.

Cảnh thúc thật sự là…… Hắn sớm nên đoán được Cảnh thúc sẽ đưa này nọ! Chỉ sợ Đồ Cần cùng Đồ Ưng cũng đều nhận được quà trưởng thành y hệt.

Hắn có chút chật vật, im lặng nhìn cô gái ngốc nghếch bên cạnh một cái. Cô vẫn ngủ bất tỉnh nhân sự như cũ, ngủ đến nỗi miệng mở ra, tóc ngắn rối tung, vẫn hơi ngáy, không hề có chút bộ dạng nữ nhân nào.

Hắn không biết tại sao Mạc Sâm có thể nghĩ hắn và cô ngốc này có cái gì chứ? Hắn đương nhiên không có khả năng có hứng thú với cô, hắn chỉ là…… Hắn chính là bị bệnh, cho nên không muốn ở một mình. Hơn nữa cô vì chiếu cố hắn mà mệt mỏi như vậy, sao hắn có thể không biết xấu hổ mà chỉ quan tâm đến mặt mũi của mình đánh thức cô chứ?

Đúng, chính là như thế. Ngực hẵn bỗng nhiên buông lỏng.

Từ khi biết sự kiện kai thì hắn đã không tính ở cùng một chỗ với bất kỳ ai, cho nên đến giờ hắn cũng chưa từng quen bạn gái, hắn không có tư cách đó, cũng không có ý đó.

Đồ Chấn nằm lại lên giường, nhìn nữ nhân ngốc nghếch kia – Đinh Khả Phỉ, là cô gái tốt.

Một năm nay hắn là người dành thời gian ở công ty với cô nhiều nhất, hắn hiểu rõ chuyện này nhất. Nhưng cũng chỉ thế mà thôi.

Chính là như vậy……

Bộ dáng của cô lúc ngủ thật giống như trời có sập cũng không sao, khiến người ta cảm thấy vô cùng bình an. Hắn gối lên gối đầu, nhìn khuôn mặt tròn tròn ngơ ngác kia, không tực giác mà nắm chặt tay.

Đứa ngốc này……

Sau một lúc lâu hắn nhắm mắt lại, nằm bên cạnh cô an tâm ngủ.
« Chương TrướcChương Tiếp »