Chương 14

Tê — hô —

Tê — hô —

Trong bóng đêm, thanh âm nho nhỏ vang lên có quy luật. Những cơn nóng lạnh khó nhịn không biết từ khi nào đã lui đi, chỉ còn lại ấm áp thoải mái, cùng với âm thanh nho nhỏ kia cứ vang lên bên tai hắn.

Tê — hô —

Tê — hô —

Hắn hoang mang mở mắt, sau đó nhìn thấy một khuôn mặt. Trong phòng có thắp một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng không quá đầy đủ, nhưng đủ để chiếu sáng hết thảy xung quanh.

Khuôn mặt kia tròn tròn, gần ngay trước mặt, đôi mắt đen lộ vẻ mệt mỏi, cái mũi khéo léo có chút tróc da, cái môi nhỏ khẽ nhếch lên lẩm bẩm gì đó.

Cô gối chung một gối với hắn. Tiếng hít thở nho nhỏ từ miệng của cô thoát ra, chính là nguồn gốc của thanh âm kia.

Hóa ra cô đang ngáy. Âm thanh nhỏ nhỏ nhưng vẫn là ngáy. Hắn kinh ngạc nhìn cô gái đang ngủ kia, thấy giữa hai người là hai cánh tay, một của cô, một của hắn. Bàn tay cô nắm lấy tay hắn đã hơi buông lỏng, không còn nắm chặt.

Hắn nhìn bàn tay hai người nắm lấy nhau mà hơi hơi sửng sốt. Tay cô bởi vì ngâm trong nước nhiều mà hơi hơi nhăn, sau đó khô lại. Hắn có thể rõ ràng nhìn thấy thấy các vết khô nứt khắp nơi giống như đao khắc trên tay cô khiến tay cô trở nên khô ráp khó coi.

Đồ Chấn không biết mình hôn mê đã bao lâu, nhưng cũng hiểu được cô vẫn ở bên cạnh chiếu cố hắn.

Hắn vẫn nhớ những lời cằn nhằn mang theo sợ hãi lo lắng của cô, nhớ rõ chúng khiến lòng hắn thắt lại thế nào.

Cô gái này đúng là thực ngốc ….. Nhìn cô gái ngốc nghếch trước mặt này, hắn không tự giác mà nhíu mày.

Thật sự là ngốc muốn chết…… Mặc dù trong lòng hắn nhắc đi nhắc lại nhưng hắn lại lật tay cầm lấy bàn tay khô nứt nhưng lại vô cùng ấm áp của cô.

Tê — hô —

Tê — hô —

Cô vẫn đang ngáy, không hề có chút dấu hiệu sẽ tỉnh lại, bộ dạng ngốc muốn chết, mặt thì bụ bẫm khiến người ta muốn nhéo một phen.

Một năm nay kỳ thật cô đã gầy nhiều rồi, hắn biết cô rất cố gắng, trong công ty mọi người từ đầu đã không chờ mong gì ở cô, vì thế cũng không gây áp lực gì. Chỉ cần cô quét tước, đổ rác, trù nghệ dù tệ thì ngoài hắn ra cũng không có ai để ý, dù sao thì nếu cần ăn bánh qua loa cũng được. Thậm chí bọn họ có thể ra ngoài ăn cơm, mà Võ ca lúc trước tìm người cũng chỉ để làm mấy việc vặt vãnh này là tốt rồi, nấu ăn không phải trọng điểm.

Nếu cô nấu quá khó ăn thì mọi người ra ngoài ăn là xong, Võ ca còn có thể tiết kiệm tiền ăn. Hắn vẫn luôn cảm thấy Võ ca lúc trước đã biết trù nghệ của cô quá tệ nên mới cứng rắn muốn mời cô về.

Nhưng cô làm rất tốt, vượt xa chờ mong của mọi người.

Hiện tại, chỉ cần đến giờ cơm là mọi người sẽ tự động tề tựu quanh bàn chờ ăn cơm. Cô không chỉ tiến bộ trong nấu ăn mà còn quét tước cả khu nhà sạch bong, thay bọn họ giặt quần áo, quét rác, đổ rác, sửa sang lại phòng ở.

Vốn dĩ cô không cần làm nhiều như thế, hợp đồng quy định công việc của cô chỉ là chăm lo khu vực chung, nhưng không biết từ khi nào cô lại thuận tay giúp giặt quần áo, thuận tay giúp dọn rác, thuận tay dọn phòng, còn thuận tay bổ sung tủ lạnh đựng bia.

Bởi vì tiện, mà cô cũng làm tốt nên đến cuối cùng mọi người đều đem chìa khóa phòng giao cho cô. Chỉ cần mở miệng nhờ thì cô chưa từng cự tuyệt.

Nói dễ nghe thì cô chính là nhiệt tình, nếu nói khó nghe thì cô chính là nhát gan sợ phiền phức, không dám đắc tội với người khác.

Hắn hoài nghi cô căn bản không biết nói từ “Không” với người ta. Cái sự kiện cắt tóc kia đã chứng thực hoài nghi của hắn. Không biết…… Có phải cô còn đang hồ đồ thì đã bị cắt phăng tóc rồi hay không?

Hắn nhớ rõ bộ dáng cô khóc lóc, thực sự khiến người ta phiền.

Nhìn mái tóc đen xõa tung có vẻ ấm áp của cô, hắn nhịn không được nâng tay lên khẽ vuốt sợi tóc mềm mại. Lúc trước cô luôn buộc tóc lên nên hắn không để ý tóc cô lại mềm mại trơn bóng như thế.

Lần đầu tiên hắn đυ.ng đến tóc của cô là khi cầm kéo chuẩn bị thay cô sửa lại mái tóc so le không đồng đều. Trong nháy mắt đó, hắn quả thật cảm thấy có chút tiếc nuối, cũng lý giải vì sao cô lại khóc thành như vậy khi bị cắt hỏng tóc.

Tuy rằng lần nào cô cũng cố gắng giấu cảm xúc của mình, nhưng không có một lần nào thành công. Hắn hoài nghi cô căn bản không biết mình chẳng giấu được gì hết, mọi hỉ nộ ái ố đều bày ra trên gương mặt ngơ ngác này của cô, không sót một thứ gì hết.

Hắn chú ý tới trên trán cô có một vết ứ xanh cực kỳ chướng mắt. Nó sắp chuyển sang màu hồng, cho dù không tận mắt nhìn thấy hắn cũng có thể đoán được trong lúc rối ren cô đã tự đập đầu vào khung cửa.

Thật đúng là đồ ngu ngốc…… Hắn chậm rãi di động ngón tay, nhẹ sờ lên vết ứ kia.

Hắn đã nói với cô vài lần là lúc gặp chuyện phải bình tĩnh, không cần kích động nhưng cô lại không học được điều đó.

Bỗng dưng đôi mi thanh tú của cô nhíu lại, nói mớ, “A a…… Không được…… Lực Cương…… Em không làm được đâu……”

Hắn cứng đờ, nhíu chặt mày.

“Em no lắm rồi, ăn không được nữa…… Thật sự…… Thật sự không được……” Cô nói thầm sau đó bật cười.

“Anh đã nói như vậy thì em ăn thêm một cái bánh ngọt nữa là được rồi…… Hắc hắc hắc hắc……”

Đồ quỷ ham ăn này đang mơ cái quái gì thế?

Nhìn cô nở nụ cười ngốc nghếch khiến hắn không hiểu sao thấy khó chịu. Giây tiếp theo hắn dùng ngón trỏ và ngón cái nhéo cái mặt béo béo của cô.

Cô lập tức hoảng sợ, bỗng nhiên bừng tỉnh, ngơ ngác mà nháy mắt. Lúc Khả Phỉ thấy rõ tình huống trước mặt, nhìn thấy hắn đã tỉnh, còn vươn tay nhéo mặt cô thì lập tức hít một hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên, lập tức ngậm miệng rút tay về, đôi mắt trừng thật lớn.

Nếu không phải tay hắn còn đang nhéo mặt cô thì cô nhất định sẽ sợ tới mức lăn xuống giường. Cô không dám động, cũng không dám giãy dụa, chỉ có tthể trừng mắt nhìn hắn, trong đầu trống rỗng.

Hắn hí mắt nhìn cô mà cô thì rõ ràng cảm nhận được nam nhân này đang càng lúc càng tức giận.

Nhưng…… Nhưng…… Rốt cuộc hắn cáu cái gì?

Rốt cục, cô vô cùng kích động mà lục tìm trong trí nhớ của mình nguyên nhân có thể khiến hắn khó chịu. Sau đó cô lập tức mở miệng liên tiếp giải thích trong kinh hoàng, “Thực xin lỗi! Tôi biết anh nhất định cảm thấy rất kỳ quái vì sao tôi lại ở trên giường của anh, nhưng kỳ thực vừa rồi anh giống như rất lạnh, cả người run rẩy. Tôi gọi điện cho A Nam ca thì anh ấy bảo tôi trèo lên giường ngủ cạnh anh, ách, tôi không biết có phải anh ấy đang nói đùa không nhưng vừa rồi anh thật sự có vẻ rất lạnh, mà điện thoại lại đột nhiên không có tín hiệu. Tóm lại không phải tôi muốn chiếm tiện nghi của anh đâu, thật đó!”

Cả khuôn mặt cô đều đỏ, một hơi nói xong lời này thì vội ngậm miệng, thậm chí khẩn trương đến mức ngừng thở.

Trong một thoáng mọi thứ đều yên tĩnh lại. Một giây, hai giây, ba giây —

Hắn nhìn cô, trên mặt lộ ra cảm xúc phức tạp, Khả Phỉ vẫn lo lắng, không thể hiểu được hắn đang nghĩ cái gì. Sau đó cô đột nhiên cảm giác được ngọn lửa giận của hắn đã tắt.

Sau đó hắn buông tay, sau đó há mồm phun ra một chữ, “Nước……”

Cô nháy mắt, qua một giây mới phản ứng lại, “Anh muốn uống nước hả? Tôi lập tức đi đổ ngay!”

Như lấy được đại xá, Đinh Khả Phỉ giống lập tức nhảy xuống giường như một con thỏ, vội vàng rót một cốc nước ấm mang đến, nhưng vì quá vội vàng nên dưới chân trượt một cái, cả người nghiêng về trước, thiếu chút nữa là hất cả cốc nước vào người hắn.

“A –” Khả Phỉ thét chói tai, hắn nhanh chóng ngồi dậy, nhanh tay bắt được cốc nước kia, thuận tiện đón được cả người cô đang bổ nhào đến. Nước bị bắn ra một chút, nhưng đa số vẫn ở trong cốc.

Cô vừa thẹn lại quẫn, liên tục giải thích: “Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý.” Cô vẫn tiếp tục giải thích nữa nhưng hắn lại không nghe thấy rõ lắm.

Đột nhiên ngồi dậy khiến hắn choáng váng, thở phì phò, trừng mắt nhìn bàn tay nắm cái cốc đang run lên, cơ hồ không cầm nổi cái cốc nữa. Nhưng lúc cái cốc sắp rơi ra thì cô đã cầm lấy tay hắn giúp hắn nắm chặt cái chén.

Hắn giương mắt thấy cô cũng đang lo lắng.

Hắn run quá mức lợi hại, không có cách nào cầm chặt cái cốc, hơn nữa cô cũng biết. Xấu hổ cùng quẫn bách bỗng nhiên nổi lên trong lòng, nhưng trong mắt cô không có đồng tình hoặc cười nhạo, chỉ có sầu lo và áy náy.

“Thực xin lỗi, đều tại tôi không tốt, may không đánh đổ nước lên người anh.”

Cô nửa ngồi trên giường, một bên hỗ trợ hắn cầm cái cốc, một bên dặn dò: “Mau, anh mau uống nước đi, tôi đã nấu một bình nước sôi. Sáng nay tôi sợ muốn chết, may mà sau đó anh hạ sốt, nếu không tôi đã gọi điện thoại cho cứu thương đến.”

Hắn nhíu mày liếc nhìn cô một cái.

Cô không chú ý đến, bởi vì cô không nhìn hắn. Lúc hắn uống nước xong, cô cầm lấy cái cốc, vừa thu thập khăn mặt, vừa hỏi: “Anh còn muốn uống nữa không? A, còn có cháo đó, tôi đã làm một ít cháo.”

Nói xong, không đợi hắn trả lời cô đã bỏ chạy.

Hắn không có khẩu vị, cũng không muốn ăn này nọ, hắn chỉ muốn ngủ thêm, nhưng lúc thấy cô bưng cháo đến thì hắn vẫn miễn cưỡng ăn mấy miếng.

Cô rất thích cằn nhằn, nhưng hắn phát hiện ra lúc cô khẩn trương sợ hãi thì sẽ cằn nhằn không ngừng. Hắn nhẫn nại nghe những lời ong ong mà cô nhắc đi nhắc lại, cảm giác cơ thể vẫn đau nhức vô lực như cũ, nhiệt độ hình như lại dâng lên nữa rồi.

Lúc cô thu thập bát đũa lên lầu, hắn tự đi vào toilet nhưng thiếu chút nữa đã té ngã giữa đường. Có điều vừa nghĩ đến chuyện hắn té ngã lại bị cô tha lên trên giường thì hắn lập tức phấn chấn hơn một chút.

Có trời biết, hắn thật sự hoài nghi đầu hắn đau như thế một nửa là vì bị cô làm hại.

Thật vất vả mới về tới bên giường, hắn ngồi thở, đầu vẫn choáng váng. Tình huống này thật sự không đúng. Tay chân hắn run đến lợi hại, giống như một người già 90 tuổi.

Đáng chết, hắn chưa từng yếu ớt thế này. Cô nói A Nam bảo đây là cảm mạo nhưng hắn đoán cho dù không phải thì A Nam cũng sẽ không nói cho cô.

Hắn chưa bao giờ từng…… suy yếu như thế này…… Nỗi sợ hãi vô danh bám lấy hắn.

Hắn biết bệnh trạng này, vì mấy năm qua hắn đã đọc rất nhiều tư liệu, có nhiều ý kiến khác nhau nhưng không ai dám đảm bảo sẽ không có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.

Đào Hoa không thể, Hải Dương không thể, Mạc Sâm không thể, Như Nguyệt không thể, Cảnh Dã không thể, ngay cả Hiểu Dạ cũng không thể nhìn vào mắt hắn, nói với hắn chuyện này sẽ không phát sinh trên người hắn.

Hắn không nói với Sơ Tĩnh chuyện hắn phát hiện ra, hắn không muốn bà sống trong tâm trạng lo sợ như hắn. Hắn không trách bọn họ gạt hắn từ nhỏ, nếu có thể hắn cũng mong mình ngốc một chút, hy vọng hắn chưa từng phát hiện ra chuyện này.

Không biết, có đôi khi, thật là hạnh phúc……

Hắn không thể chống đỡ nổi cơ thể vì thế lập tức ngã lên giường, cố sức thở phì phò.

Có một đoạn thời gian hắn nghĩ mình đã tránh được một kiếp, hắn vẫn khỏe mạnh, duy trì thói quen vận động, cẩn thận để mình không cảm mạo.

Hắn muốn thay đổi vận mệnh của mình, cho nên mới theo Võ ca đến đây. Hắn muốn có cuộc đời của mình.

Hắn nhắm mắt lại, cảm giác trái tim trong l*иg ngực đập không ngừng.

Hắn muốn sống tiếp!

Sợ hãi khủng bố như bóng đêm buông xuống, cùng với yên lặng khôn cùng gắt gao bao vây lấy khiến hắn không thở nổi —

Bỗng dưng, một bàn tay nhỏ bé vụиɠ ŧяộʍ sờ lên trán hắn. Hắn mở mắt ra, thấy cô ngồi xổm bên giường, nhìn hắn.

Thấy hắn trợn mắt, cô rụt rè thè lưỡi áy náy, nhanh chóng rụt tay lại, khϊếp đảm mà hỏi: “Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý muốn đánh thức anh, tôi chỉ là…… Tôi phải kiểm tra nhiệt độ cơ thể của anh, nhìn xem anh có sốt lại không……”

Khuôn mặt ở bên cạnh giường thoạt nhìn thực ngốc. Vừa ngốc vừa ngơ, còn có đôi mắt như con chó con kia, cái đầu tóc ngắn, thoạt nhìn cô rất giống một con chó nhỏ.

“Lên đây……” Hắn nói xong, sau đó dịch người vào trong.

“Hả?” Cô sửng sốt một chút.

Hắn vươn tay với cô, không tiếng động yêu cầu.

“Anh muốn tôi đi lên?” Cô ngơ ngác hỏi.

“Đúng.” Hắn không kiên nhẫn nhíu mày.

Khả Phỉ chần chờ, có chút không yên. Như vậy không tốt lắm đúng không? Vừa rồi hắn đã sắp ngủ rồi, hơn nữa hắn cứ run không ngừng nên cô mới bất đắc dĩ….

Hắn còn đang tức giận nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kia cùng đôi mắt lại có chút……

Đó là…… Yếu ớt sao? Trong lòng cô run lên, cảm giác có thứ gì đó đang siết lấy trái tim cô.

Chờ cô hoàn hồn thì đã trèo lên giường. Má ơi! Cô đang làm cái gì đó? Như vậy không tốt đúng không? Hắn đã hết rét rồi mà……

Nhưng hắn thoạt nhìn…… giống như…… Thực sợ hãi? Lúc cô sinh bệnh cũng sẽ sợ hãi.

Ách, quên đi, cô chỉ bồi hắn một chút thôi, dù sao hắn cũng không có hứng thú với cô, chỉ là vì hắn sợ hãi, cho nên mới cần người ở bên mà thôi.

Khả Phỉ tâm hoảng ý loạn nghĩ, nhẹ tay nhẹ chân nằm xuống bên người hắn, nhưng lại không dám dựa quá gần, Thật vất vả mới nằm tốt, nhưng cô căn bản không dám nhìn hắn.

Giây tiếp theo hắn chủ động cầm tay cô. Cô nín thở, kinh hoảng ngước mắt nhưng hắn đã nhắm mắt, bàn tay to vẫn nắm tay cô, để trên gối đầu.

Bàn tay bị hắn nắm lấy cực nóng. Mặt cô hồng lên nhìn bàn tay to đang cầm tay mình, hơi muốn rút tay lại, nhưng lại không dám.

“A Chấn?”

Hắn mở mắt, Khả Phỉ nhìn hắn, không biết tại sao lại chột dạ. Cô liếʍ liếʍ môi, khẩn trương nhìn về phía bên cạnh, sau đó rất nhanh mà trộm ngắm hắn một cái, thấy hắn vẫn nhìn mình.

“Làm sao?” Hắn mệt mỏi mở miệng.

“Cái kia……” Tôi có thể rút tay ra không? Cô nào dám nói câu này ra. Sau một lúc hai mắt cô lại liếc hắn một cái, sau đó lại nhìn bên cạnh, rồi lại nhìn hắn, cứ thế, cô đột nhiên phát hiện ra một việc vì thế vội nhìn hắn, kinh hoảng tiến lại gần, nhìn hắn, khẩn trương nâng tay quơ quơ trước mặt hắn.

“A Chấn, anh nhìn thấy không? Hả?”

Hắn nghi hoặc nhíu mày.

“Đây là mấy? Hiện tại tôi đang giơ mấy ngón tay, anh biết không?” Cô giơ mấy ngón tay trước mặt hắn, khẩn trương mà hỏi hắn.

Bởi vì biểu cảm của cô cực kỳ kinh hoảng nên tuy cảm thấy thực ngu ngốc nhưng hắn vẫn há mồm trả lời vấn đề của cô, “Ba.”

“Anh thấy đúng không?” Cô bất an hỏi lại, lại giơ một con số khác, lần này còn kéo tay ra xa: “bây giờ thì sao?”

“Bảy, tôi đương nhiên nhìn thấy……” Hắn thở hổn hển một chút, cáu tiết hỏi: “Cô đang làm gì thế?”

“Thấy được sao? Thật tốt quá.” Khả Phỉ nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ ngực, nhưng lại hoang mang nhìn hắn, giải thích: “Ách, không phải, cái kia…… A Chấn……”

“Làm sao?”

“Mắt của anh giống như nhạt màu hơn……” Nói đến một nửa, cô mới nghĩ ra không nên khiến hắn lo lắng hơn, nhưng lời đã nói ra thì không kịp thu hồi, chỉ có thể nhanh chóng trấn an hắn nói: “Nhưng anh đừng lo lắng, vừa rồi anh đều trả lời đúng, cho nên hẳn là thị lực không vấn đề gì. Cái này khả năng chỉ là tạm thời, anh đừng khẩn trương, không có việc gì, thật sự, tôi không lừa anh đâu, anh đều trả lời được hết mà.”

Đồ Chấn trừng mắt nhìn cô gái đang liều mạng giải thích trước mặt, chỉ cảm thấy không nói được gì.