Anh vẫn ung dung ngồi ăn, không quan tâm đến mình. Cô rất muốn biết tại sao anh lại trở nên như vậy nên hỏi:
" Phong Vĩnh Kỳ, anh.. anh là đang giận tôi sao? "Thấy anh không trả lời, tôi nói tiếp
" Tôi xin lỗi, là tôi sai. Tôi không nên nói dối anh. Tôi biết những chuyện gì tôi làm, anh đều biết tất cả. Cho dù có nói dối anh cũng không được " " Nếu anh không gặp tôi, vậy tôi đi đây " Nói rồi, cô cầm điện thoại tiến ra ngoài. Vừa đi ra đến cửa, cô nhận được điện thoại của " người tình trong mộng ". Cô hớn hở liền bắt lên nghe
"Alo, học trưởng. Em nghe đây " " Mẫn Nhi, em có rãnh không? Chúng ta đi uống nước nha " " Dạ được " " Nhưng mà... chồng tương lai của em có đồng ý không? " " Anh ấy.... không sao đâu. Gặp nhau ở đâu vậy học trưởng? "
" Là quán em thích nhất " " Là Summer sao. Em không ngờ anh lại nhớ những gì em thích " " Đương nhiên là anh luôn nhớ. Lát gặp lại " " Dạ " Nói rồi, cô nhanh chóng bắt taxi đến quán. Không ngờ vừa vào quán đã thấy Phương Nguyên rồi đó trước. Cô vui vẻ cười với anh rồi đi lại bàn. Cô vừa ngồi xuống, người phục vụ đã đem nước ra. Cô càng ngạc nhiên khi anh vẫn còn nhớ món cô thích nhất. Sau khi cả hai cùng ăn xong. Cô đi đến cửa hàng sách lúc trước cô hay vào. Chọn được vài quyển sách và định trở về Phong gia. Bất chợt cơn mưa lớn kéo đến.
Cô liền lấy chiếc túi xách che mưa. Vừa chạy vừa che, bỗng một chiếc BMW màu đen chạy đến chỗ cô. Phương Nguyên từ trong xe cầm theo một chiếc ô che mưa cho cô rồi nói:
" Mẫn Nhi, em mau lên xe đi. Anh đưa em về "
" Cảm ơn anh. " Nói rồi, cô bước lên xe. Khi xe đã dừng lại. Lâm Mẫn Nhi tỏ vẻ ngạc nhiên với nơi mà Phương Nguyên đưa cô đến. Cô nói với giọng khó hiểu:
" Đây là đâu vậy? " " Là nhà của anh. Anh không muốn em về nhà rồi bị cảm. " " Nhưng mà... " " Không nhưng gì hết. Em mau vào đi " Nói rồi, Phương Nguyên bước xuống xe, cô nhanh chóng đi theo sau anh. Anh đi vào nhà tắm lấy cho cô chiếc khăn rồi đưa cho cô, nói
" Em mau vào phòng của anh thay đồ đi. Đồ anh cũng để ở trong " " Đồ sao? " " Em xem em bây giờ như một con mèo nhỏ bị mắc mưa vậyAnh không muốn lần sau gặp sẽ thấy em bị cảm. Nhanh lên đi " Cô quay đi với gương mặt tươi cười vui vẻ. Cô bước vào phòng của Phương Nguyên. Cô ngạc nhiên vì ở đây treo rất nhiều ảnh lúc anh còn đi học. Cạnh bên giường anh có để một tấm ảnh. Trong bức ảnh có cô, anh và Trần Băng chụp lúc tốt nghiệp. Cả ba đều cưới rất hạnh phúc.
Trong lúc đợi cô thay đồ, Phương Nguyên thấy điện thoại của Lâm Mẫn Nhi có người gọi. Liền cầm lên thấy dòng chữ
" Phong Vĩnh Kỳ ác ma ". Anh chợt phì cười khi thấy dòng chữ ấy rồi ung dung nghe máy. Khi anh nghe máy, một giọng nói ấp ám kèm theo sự lo lắng phát ra.
" Mẫn Nhi, trời đang mưa lớn. Em đang ở đâu vậy để tôi qua đón em? " " Phong tổng, là tôi Phương Nguyên đây. Mẫn Nhi cô ấy đang ở trong phòng của tôi. Lát nữa tôi sẽ đưa cô ấy về, anh đừng lo lắng quá " Nói rồi, Phương Nguyên tắt máy. Còn Phong Vĩnh Kỳ bên này đang tức giận. Lúc này trong đầu Phong Vĩnh Kỳ nghĩ rất nhiều chuyện: tại sao cô lại ở trong phòng của anh ta, hai người họ đang làm gì,..... Anh nhanh chóng kêu trợ lí Lê Cảnh - đứng kế bên. Định vị xem hiện tại điện thoại cô đang ở đâu sau đó gọi điện báo cho anh.
Khi anh xuống hầm giữ xe chưa đến 5 phút thì đã nhận được cuộc gọi của trợ lí Lê. Anh nói với Phong Vĩnh Kỳ là hiện tại điện thoại cô đang ở gần một tiệm sách và đã gửi định vị qua cho anh. Biết được chỗ cô đang ở, anh nhanh chóng đạp gas đến đó.
Khi cô đã thay đồ xong - hiện tại đang mặc một chiếc áo sơ mi phủ xuống đùi. Cô đi ra phòng khách, thấy anh đang ngồi trên ghế. Định qua ngồi kế anh thì bị vấp chân ngã lên đùi anh.
Đúng lúc đó, Phong Vĩnh Kỳ đang tức giận nên anh cũng bước thẳng vào nhà Phương Nguyên mà không bấm chuông. Thấy cảnh trước mắt, cơn tức giận của anh càng lớn hơn. Anh tiến lại gần cô rồi nắm chặt lấy tay cô kéo ra xe. Cô định giải thích với anh là do lúc nãy mình bị ngã nhưng cô biết dù mình có nói thì anh vẫn không tin.
Khi cô đã vào trong xe, anh nhanh chóng đưa cô trở về Phong gia và nắm thật mạnh vào cổ tay của cô khiến nó đỏ và đau lên. Anh tức giận kéo cô vào phòng và quát:
" Tôi đã nói là em không được đi gặp tên Phương Nguyên đó. Tại sao không nghe lời tôi " " Nghe lời anh. Anh nghĩ anh là ai? Ngay cả khi tôi đi gặp bạn cũng phải xin phép anh sao. Anh có biết anh làm vậy là cướp mất sự tự do của tôi không? "Cô tức giận nói
" Tôi cướp sự tự do của em. Được rồi " Nói rồi, anh đóng cửa thật mạnh rồi đi ra ngoài. Đêm đó, anh ở trong quán rượu cùng với Phó Vũ Hàn. Anh vừa say vừa nói:
" Tôi đã làm mọi cách để cô ấy hồi phục lại trí nhớ. Nhưng tại sao trong đầu cô ấy lúc nào cũng chỉ có Phương Nguyên " " Vĩnh Kỳ, cậu say rồi. Tôi đưa cậu về " " Tôi không say, tôi không muốn về. Cô ấy nói tôi cướp mất sự tự do của cô ấy. Tôi đi thì cô ấy sẽ được tự do " " Tôi đưa cậu về " Nói rồi, Phó Vũ Hàn dìu Phong Vĩnh Kỳ trở về xe rồi đưa anh về Phong gia. Vì thấy trời đã khuya mà anh vẫn chưa về. Lẫm Mẫn Nhi trong lòng đầy lo lắng. Cô nghĩ có lẽ vì sự tức giận cùng với lời nói của cô lúc sáng đã khiến anh buồn. Nếu như đúng là vậy và anh làm như lời cô nói thì có lẽ cả đơig này cô không bao giờ tha thứ cho mình. Cô lo lắng đi qua đi lại.
Dì Hoa thấy giờ này cô vẫn chưa bề phòng ngủ, dì cũng lo lắng cho cô nên nói
" Thiếu phu nhân, cô mau quay trở về phòng ngủ đi. Nếu thiếu gia biết cô thức khuya như vậy chắc sẽ la tôi đó " " Dì à, giờ này Phong Vĩnh Kỳ chưa về. Con thật sự không tài nào ngủ được. Dì cũng đã mệt rồi, dì trở về phòng ngủ đi "Cô nói với giọng tràn đầy lo lắng