Chương 75: Ngoại truyện 15 : Anh ấy là bạn trai tôi!

"Có chuyện gì vậy? Phiền anh buông cô ấy ra! "

Thấy David đi tới, Hạ Tử Yên vội đẩy Dương Hiểu Phàm ra.

"David! Anh... Anh tìm em sao? "

"Lina, em có sao không? Anh ta là ai? " David nhìn về phía Dương Hiểu Phàm. Lina có quen biết người đàn ông này sao?

"Anh ấy là người quen cũ của em ở Trung Quốc... Hôm nay tình cờ gặp lại anh ấy ở đây! "

Hạ Tử Yên ôm lấy cánh tay của David thân mật nói "À, Anh Dương... Giới thiệu với anh đây là bạn trai của tôi David! "

"Bạn trai em sao? Không phải chỉ vừa mới tỏ tình thôi sao? "

"À... Chào anh Dương! Xem ra chúng ta rất có duyên! Không ngờ anh lại là người quen của Lina! " David vui vẻ nhìn Dương Hiểu Phàm. Mặc dù không chắc chắn Lina đã đồng ý với anh nhưng ít nhất ở trước mặt người khác thì họ đang có quan hệ thân thiết.



"Tiểu Yên... Em đang lừa anh đúng không? Em không thích anh ta có đúng không? " Dương Hiểu Phàm vội nắm lấy tay Hạ Tử Yên. Đây không thể nào là sự thật? Chắc chắn là cô đang lừa anh thôi!

"Anh Dương à... Tôi không có lý do gì để nói dối anh cả! Vả lại giữa hai chúng ta không nên có hành động thân thiết như vậy nữa! Dù sao thì tôi cũng có bạn trai rồi! "

"Lina nói đúng! Anh không nên quá thân thiết với bạn gái tôi như vậy... Sẽ khiến người khác hiểu lầm đó! "

"David, hay là chúng ta về đi... Em cảm thấy không được khỏe! " Hạ Tử Yên nắm tay David kiếm cớ rời đi.

"Ừ... Vậy, tạm biệt anh Dương! "

...

"Lina, không phải em nói không khỏe sao? Sao lại muốn đi ăn?"

Lúc vừa rời khỏi bữa tiệc Hạ Tử Yên nói muốn đi ăn cho nên hai người cùng nhau đến một nhà hàng gần đó.

"Lúc nãy em chưa ăn gì cả nên thấy hơi đói!"

"Lina...là vì em gặp người đàn ông lúc nãy sao? Anh ta là bạn trai cũ của em đúng không? " David nhìn Hạ Tử Yên, sự thất vọng hiện rõ trên gương mặt. Cô đã gặp lại người cũ thì anh còn cơ hội không?

"Không phải đâu! Chỉ là bạn cũ thôi!"

"Em không cần giấu anh làm gì! Vì chưa bao giờ anh thấy em mất bình tĩnh như vậy... Hôm nay em không thoải mái là vì gặp lại người cũ đúng không?"

Bị nói đúng tâm sự Hạ Tử Yên không dám nhìn David, ánh mắt mang theo sự khó xử cùng buồn bã nhìn ra bên ngoài.

Hôm nay là Chủ nhật, khung cảnh náo nhiệt hơn thường ngày.

Chợt ánh mắt cô dừng lại trên một người đàn ông cùng một người phụ nữ đang đi ra từ quán bar đối diện.

Đó không phải là Dương Hiểu Phàm sao? Còn người kia là bạn gái anh ta sao?

Ha, đúng rồi... Mình và anh ta đã là chuyện của 5 năm trước. Bây giờ anh ta có bạn gái cũng là chuyện đương nhiên! Mình khó chịu gì chứ?

"Lina... Em sao vậy? " David thấy Hạ Tử Yên im lặng nhìn ra bên ngoài. Anh cũng nhìn theo về hướng đó. Người kia không phải người đàn ông lúc nãy sao?

"Em....không sao cả! Em no rồi...mình về thôi!" Gạt bỏ suy nghĩ về Dương Hiểu Phàm, Hạ Tử Yên cầm túi xách đứng lên.

**********

Hạ Tử Di đi ra khỏi phòng ngủ, đến phòng sách. Trong phòng lại mở đèn sáng ngời.

Khẽ đẩy cửa ra, nhìn thấy anh đang ngồi trước máy vi tính đưa lưng về phía cửa, cặp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, con chuột trên tay không ngừng hoạt động.

Anh đang bận, nếu như cô đi vào có quấy rầy đến anh không? Hay là đợi sáng ngàu mai rồi hãy nói! Cúi đầu đang muốn trở về phòng, giác quan thứ 6 khiến Lăng Thiên cảm giác được sau lưng có người, quay đầu lại lại thấy cô gái nhỏ đáng lẽ nên ngủ say trên giường.

"Di Di... sao vậy? Có phải không thoải mái không?" Anh đứng dậy, đi tới ôm cô vòng vào trong ngực, phát hiện trong căn phòng ấm nhưng tay cô lại lạnh tanh: "Sao lại không mặc thêm quần áo?"

"Không phải, tỉnh lại không thấy anh nên em không ngủ được." Cô đến gần trong vòng tay ấm áp của anh, hơi thở quen thuộc kia vây quanh cơ thể khiến cô thấy bình tâm lại.

"Anh về ngủ với em."

Từ khi tới Newyork cô lệ thuộc anh – đây là chuyện trước đây chưa từng có, anh có thể cho là cô lệ thuộc vào anh là biểu hiện cô thích anh không?

"Lăng Thiên, em tới có quấy rầy anh làm việc không?" Tử Di ở trong lòng anh ngẩng đầu lên, trong mắt cô dường như có bất an.

"Làm sao lại nghĩ vậy chứ? Em cũng không phải không biết anh không ngủ sớm như vậy." Thấy cô như có lời gì muốn nói với anh, Lăng Thiên mang cô tới ghế sa lon ngồi xuống.

"Trước kia anh không có ngủ trễ như vậy. Mấy ngày nay ban ngày anh đều ở cạnh em, chuyện của công ty để đến tối mới làm. Nhất định dồn lại rất nhiều đúng không?"

"Không cần nghĩ vậy... Chuyện của công ty có Hiểu Phàm nên anh không cần lo lắng. Anh chỉ là xem phân tích đầu tư cho kế hoạch tiếp theo thôi." Sợ cô lạnh, anh lấy áo khoác phía sau cái ghế choàng lên cho cô, sau đó đem ôm cả cô lên đầu gối, đưa tay vén tóc dài của cô ra sau lưng.

"Anh làm việc cực khổ như vậy là vì hai mẹ con em sao?"

Nuôi mẹ con cô cũng đâu cần vất vả như vậy chứ?

"Không phải. Anh làm việc là bởi vì thích nó đem lại cảm giác thách thức cho anh. Nếu như chỉ là muốn nuôi mẹ con em, dựa vào số tiền trước kia thì hai mẹ con em xài xa hoa 3 đời cũng không hết." Vùi đầu vào ngửi mùi hương tóc cô, anh thích ôm cô, lặng lẽ trò chuyện với cô.

"Lăng Thiên......" cô muốn nói lại thôi. Có nên nói cho anh biết chuyện cô có bảo bảo không?

"Có phải mệt không? Chúng ta về ngủ đi!" Muốn đứng dậy ôm lấy cô, lại bị cô ôm cổ không để anh đứng dậy.

"Không phải vậy, em......" Bọn họ dựa vào rất gần, hai cái trán tựa vào nhau, hơi thở hai bên quẩn quanh nhau.

"Hả?" Một từ nhẹ nhàng lại chẳng khác một nốt nhạc gõ vào trái tim.

Môi bọn họ kề rất gần, giống như cử động một chút nữa sẽ đυ.ng phải. Cô không thể để cho anh hỏi tiếp, nếu không nhất định cô sẽ không giấu được.

Cô rất vô dụng. Ngay cả nói chuyện đứa nhỏ với anh cũng không dám. Anh dụng tâm với cô, cô biết, nhưng anh không nói gì cả lại khiến cô cảm thấy bất an. Nếu như anh hỏi tiếp, cô có thể sẽ bị bại lộ mất. Phải nghĩ cách để anh không hỏi nữa mới được.

Không bằng học dáng vẻ trước kia của anh, chặn cái miệng của anh lại thôi.

Khoảnh khắc đôi môi mềm mại kia chạm vào anh, cả người Lăng Thiên ngây dại. Cô chủ động hôn anh sao?

Cô chưa từng có kinh nghiệm, trong đầu không ngừng nhớ lại anh đã hôn cô thế nào. Gấp gáp vươn đầu lưỡi muốn cạy môi mỏng anh ra, nhưng anh lại ngậm thật chặt, là cô làm không tốt sao? Tại sao một chút đáp lại anh cũng không có?

"Lăng Thiên....."

Đôi môi mỏng của anh mở ra, để cô rốt cuộc có thể đem đầu lưỡi đưa vào dây dưa với anh.

Đầu tiên cô lấy động tác ngây ngô trêu chọc răng anh, tiếp theo bắt đầu trêu đùa lưỡi anh. Chẳng qua là động tác quá vụng về, căn bản không cách nào hoàn toàn thỏa mãn anh, cũng không cách nào thỏa mãn chính cô.

"Lăng Thiên.... hôn em.." Giọng nói mềm nhũn cầu xin vang bên tai. Giờ khắc này, Lăng Thiên sắp điên rồi.

Một tay ôm cô vào trong ngực, một tay vững vàng nâng gáy cô, giữa chiến trường nam nữ, anh lần nữa giữ lại chủ quyền. Đợi động tác ngây thơ của cô, đừng bảo là anh, ngay cả chính cô đều bất mãn rồi.

Đầu lưỡi anh thành thạo tiến vào trong, nôn nóng tìm kiếm đầu lưỡi cô, dây dưa không thả, bá đạo không để cô tránh né...... Có chút đau, có chút tê dại lại làm cho người ta toàn thân nóng lên.

"Ưʍ......" Tiếng rên yêu kiều như là xuân dược thúc giục, anh ôm cô chặt hơn vào trong ngực, càng thêm nhiệt liệt hôn cô, nụ hôn của anh giống như những lần trước đây, mang theo tình cảm mãnh liệt và điên dại.

Hô hấp khó khăn khiến Tử Di chỉ có thể xụi lơ trong l*иg ngực nóng bỏng của anh, hai tay như dây leo mềm mại quấn thật chặt quanh cổ anh, tiếp nhận những cái hôn từ anh.

Thì ra là đây mới thật sự là hôn môi! Vừa rồi cô như vậy thật sự là quá non.

"Di Di.. anh muốn em, cho anh được không?"

Mỗi ngày chỉ có thể hôn nhẹ cô, chỉ ôm cô ngủ anh đã không cách nào thỏa mãn. Tối nay tiếp tục như vậy, anh nhất định sẽ vì đói khát mà chết. Nhưng. Nhưng cho dù bản thân muốn cô đến sắp phát điên, anh vẫn muốn cô tự mở miệng nói.

"Lăng Thiên... " Mặt đã không thể đỏ hơn, cô cũng muốn anh. Nhưng dưới ánh đèn sáng thế này, cô không dám nói, chỉ có thể vùi đầu vào trong ngực

"Di Di.." Nhịn nữa thì anh không phải là đàn ông. Đã không còn quan tâm cô có đồng ý hay không, lúc này anh chỉ muốn ôm chặt cô để cô chẳng thể nói thêm lời nào nữa.

Cúi đầu hôn cô lần nữa. Hai tay dùng sức vuốt ve thân thể cô từ trên xuống dưới, xoa bóp rồi nhào nặn. Rốt cuộc không hề thoả mãn với cách làm chẳng khác nào gãi ngứa bị ngăn cách bởi quần áo này, anh tháo dây buộc thắt lưng áo choàng tắm cô đang mặc ra; khi mở xong, màu trắng của áo hòa cùng nước da hồng hào của cô giống như màu hoa anh đào, thật sự mê hoặc lòng người.

Tiếp tục hôn xuống, đầu lưỡi chạm đến da thịt nhẵn bóng, mềm mại của cô, trong không khí truyền đến tiếng thở gợϊ ȶìиᏂ của cô, con thú trong thân thể đã xổ l*иg, không thể bắt lại được nữa.

"Di Di..Bảo bối của anh...."

"Lăng Thiên.... Đừng ở đây, chúng ta về phòng được không? Về phòng đi...." Tử Di như nghĩ đến cái gì đó, mệt mỏi giãy giụa trong lòng anh. Trời ạ, ở đây đèn sáng như vậy, áo ngủ cô đã xốc xếch, mà mới vừa rồi làm gì với cô vậy?

"Được, chúng ta đi về." Lăng Thiên ôm lấy Tử Di đối với anh mà chẳng có chút sức nặng, anh đi mấy bước về phòng ngủ, ngay cả cửa cũng không kịp đóng đã chạy thẳng tới giường lớn.

"Thiên... tắt đèn đi." Vừa rồi anh có để ý tới cái bụng nhỏ nhô lên của cô không? Nhìn vẻ mặt anh bất đắc dĩ đứng dậy, cô vội vàng kéo chăn qua che mình lại. Tiếp theo phải làm sao đây? Khi ở trên giường anh luôn có thói quen thô bạo lại trực tiếp, như vậy sẽ làm Bảo Bối bị thương không? Có nên làm hay không đây?

Một người đàn ông chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ bất đắc dĩ đang bò về phía đầu giường tắt đèn. Nếu như là trước kia, anh sẽ không quan tâm nhiều như vậy, làm rồi nói sau. Huống chi anh cực kỳ yêu dáng vẻ lẳиɠ ɭơ, quyến rũ của cô khi thỏa mãn, thấy thế nào cũng không đủ, yêu thế nào cũng không hết.

"Được rồi, tắt hết đèn rồi. Cái gì nhìn cũng không thấy được, em xác định thật sự muốn làʍ t̠ìиɦ với anh mà không phải ngủ chứ?" Chui vào chăn, hai ba cái đã lột cô sạch sẽ, con thú sau lưng sắp xông về phía trước thì thân thể mảnh khảnh lại quay lại ôm anh.

"Lăng Thiên...anh nhẹ một chút được không? Em sợ đau."

Nhưng đây cũng là cô lần đầu tiên đối với chuyện bọn họ thân mật mà đưa ra yêu cầu. Trước kia cô chưa bao giờ nói, anh cũng không hỏi. Cho là điên cuồng và trực tiếp như vậy cô cũng thích, dù sao anh cũng làm cô “vui vẻ”, không phải sao?

"Được!" Giọng nói của anh, rất lôi cuốn. Cô ở trước mặt của anh, không có gì không tốt cả.

"Lăng Thiên...."

Anh cảm giác mình sắp điên rồi, người phụ nữ này có phải đoán trước anh sẽ không cưỡng bức cô, cho nên luôn vào thời điểm mấu chốt lên tiếng ngăn cản anh không?

"Người ta muốn ở phía trên, được không?" Nếu như không phải xung quanh tối đen như mực thì cô nghĩ lời nói to gan như vậy cô nhất định sẽ không nói ra được. Trời ạ, ngày mai trời sáng nhất định cô sẽ không còn mặt mũi nào gặp anh nữa. Nhưng anh nặng như vậy, nếu đè lên Bảo Bảo thì không phải càng phiền phức hơn sao?

"Được! Em ở trên! " Lăng Thiên xoay người để cô nằm trên. Nếu không phải là tên đã lắp vào cung thì chắc anh không nhịn cười nổi. Cô muốn thử cảm giác mới sao?