Bọn họ ăn xong thuận đường đi lấy bánh ngọt lúc về đến nhà đã là 5h chiều. Lăng Vũ Phong vừa vào nhà giống như một đầu xe lửa xông vào bên trong. Đầu tiên là mở cửa phòng sách ra, sau đó lại nhanh chóng đóng, "rầm rầm" đi lên lầu.
"Lăng Vũ Phong, sao con vội vã vậy?" Tử Di đem bánh ngọt để lên trên bàn, Thím Trần đang bận trong bếp, thấy bọn họ về liền nói
"Thiếu phu nhân về rồi sao? Đợi thêm chút nữa là có thể ăn cơm."
Nhưng Lăng Vũ Phong cũng không để ý tới mẹ, lên lầu hai, mở cửa từng gian phòng một, không có, không có! Không nhìn thấy ba.
Ba rõ ràng đã đáp ứng cậu sẽ về ngày sinh nhật mà. Nhưng ba thất hứa. Ba lừa cậu! Thua thiệt cho cậu hôm nay còn tin lời ba nói, mỗi ngày theo sát mẹ nói ba sẽ không gạt người!
Huhuhu...... Ba lừa con!
Lăng Vũ Phong buồn bã ỉu xìu ngồi bậc thềm cầu thang cao nhất, hai tay chống cằm, gương mặt đầy tức giận cùng buồn bực. Tại sao ba có thể lừa cậu chứ?
"Bảo bối, con sao vậy?" Thấy con trai bất thường, Tử Di đi lên ngồi xuống bên cạnh con.
"Nói cho mẹ nghe có được không?" Dọc đường về không phải cãi nhau ầm ĩ với cô sao? Thế nào vừa về đến nhà đã lập tức thay đổi thành người khác.
"Mẹ, mẹ với ba có phải thật sự ly hôn không vậy?" Nghĩ thật lâu, Lăng Vũ Phong mới nhớ tới lần trước mẹ từng nói với cậu ly hôn chính là bọn họ sẽ không ở chung với nhau nữa, nhưng mẹ lại không trực tiếp cho cậu đáp án cuối cùng có ly hôn hay không. Có phải bởi vì sau khi ly hôn, cho nên sẽ không ở chung nữa, cho nên mới không thể về hay không? Tại sao ngày hôm trước lúc chat video ba còn nói với cậu sẽ về chứ? Thì ra là ba sẽ gạt người thật! Hình tượng người ba vĩ đại trong lòng cậu cứ như vậy bị hủy diệt!
"Bảo bối, sao con hỏi vậy?" Tử Di không rõ chân tướng ôm lấy khuôn mặt buồn của con trai.
"Ba hứa với con hôm nay sẽ về, nhưng mà ba không có về!" Buồn bực ở trong lòng cuối cùng cũng bộc phát ra. Đúng là không thể ẩn dấu! Không tới một phút cậu đều đã nói hết ra.
"Ba hứa với con khi nào?" Anh nói muốn về sao? Hạ Tử Di cảm giác lòng mình có chút mong đợi!
"Mấy ngày trước ba chat video hứa với con." Mắt Lăng Vũ Phong ngập nước, uất ức đến sắp khóc rồi.
"Có thể chút nữa mới về thì sao? Bảo bối không cần giận được không? Chúng ta xuống lầu trước, rửa tay chuẩn bị ăn cơm! Tối nay ông bà ngoại cũng sẽ tới đây đó!" Tử Di kéo tay con trai. Mới vừa rồi lúc ở bên ngoài mẹ gọi điện nói tối nay đến. Trước kia vợ chồng Hạ Minh Lâm rất ít khi tới, đều là Tử Di mang con trai về, bởi vì Lăng Thiên không thích quá ồn ào! Nhưng bây giờ anh không có ở đây, cho nên cô để ba mẹ qua đây ăn cơm, nếu không sinh nhật con trai chẳng phải quá buồn tẻ sao?
"Mẹ, con muốn ba về!"
Vừa mới rửa tay xong, chuông cửa vang lên. Còn không kịp lau khô tay Lăng Vũ Phong vội vẩy vẩy tay dính nước chạy vội ra ngoài mở cửa. Bởi vì vội vàng cho là ba về khiến bạn nhỏ bỏ quên một chuyện, đó là ba sao phải nhấn chuông cửa chứ?
Quả nhiên đã làm cho người bạn nhỏ Lăng Vũ Phong thất vọng! Đi vào là mặt cười của chú Đức Thành, nhìn lại phía sau chẳng có gì cả, trừ trên tay có xách một cái hộp lớn.
"Bảo bối, sao lại không vui? Nói cho chú biết, ai dám ức hϊếp công tử họ Lăng chúng ta?" Chu Đức Thành đứng trước mặt Lăng Vũ Phong, để đồ trên tay xuống đất, hai tay giữ vai cậu.
Sao việc khổ cực như vậy luôn để anh làm chứ? Sáng sớm anh còn chưa kịp dậy đã nhận được điện thoại quốc tế của Lăng Thiên nói không thể về sinh nhật con trai, quà sinh nhật đã được gửi về thông qua đường hàng không đặc thù, bảo anh đến sân bay lấy, thuận tiện an ủi cảm xúc bạn nhỏ.
An ủi phụ nữ anh có thể lành nghề hơn, nhưng là với con nít thì không biết có nên cơm cháo gì không đây?
"Chú Thành, ba con đâu?" Nhìn chằm chằm cái hộp được gói cẩn thận, Lăng Vũ Phong đã biết cái này là ba mua, bởi vì ở trong nước căn bản không có bán. Vậy là ba không có cách nào về sao?
"Bởi vì hôm nay ba phải cùng một công ty lớn thảo luận vấn đề hợp đồng cho nên không có thời gian về. Nhưng mà ba con sẽ gọi điện về thôi. Con xem, ba đã mua xe con thích nhất rồi nè! Chúng ta mở ra xem được không?"
"Đức Thành, anh ngồi xuống đi." Tử Di lau khô tay đi ra ngoài, thấy Chu Đức Thành đang cùng con trai ở cửa ra vào mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn xuống đồ dưới đất, cô đã biết hôm nay anh sẽ không về. Trái tim bỗng có chút mất mác.
"Chú Thành, chú lừa con phải không?" Mẫu xe yêu thích đang ở trước mắt nhưng Lăng Vũ Phong thậm chí cả liếc mắt cũng không có, trong tâm hồn nhỏ của cậu chỉ có một chuyện: đó chính là lần đầu tiên ba lừa gạt cậu!
"Sao chú có thể gạt con chứ? Không phải trước kia công việc của ba cũng rất bận sao?" Tử Di cũng ngồi xuống nhìn khuôn mặt sắp khóc của con trai.
"Chú lập tức gọi điện thoại cho ba con được không?" Chu Đức Thành lập tức từ trong túi lấy ra điện thoại di động goi cho Lăng Thiên, lúc này cậu ta có chuẩn bị đi họp không?
Vang lên hai tiếng, Chu Đức Thành áp điện thoại vào bên tai Lăng Vũ Phong. Không ngờ, không đợi đối phương nghe điện thoại, Lăng Vũ Phong lại một tay đẩy điện thoại ra sau đó chạy lên lâu, vừa chạy vừa la to:
"Con không muốn nói chuyện với ba. Ba gạt con! Ba muốn ly hôn với mẹ, cũng không về đây ở nữa!"
"Này, Lăng Vũ Phong, sao con có thể như vậy? Đức Thành.. xin lỗi anh!" Thấy con trai vô lễ chạy đi, Tử Di muốn đứng lên đuổi theo, nhưng bởi vì mới vừa rồi ngồi xổm xuống mà đầu hơi choáng. Gần đây cô rất không bình thường!
"Thiếu phu nhân, xảy ra chuyện gì?" Thím Trần chuẩn bị xong thức ăn ra ngoài vừa hay nhìn thấy tiểu thiếu gia thở phì phò chạy lên lâu, mà Hạ Tử Di dáng vẻ chao đảo, chỉ chực chờ té xỉu, sắc mặt tái nhợt.
"Tử Di, ngồi xuống trước đã. Không cần vội, lát nữa nó sẽ không sao đâu." Chu Đức Thành muốn đưa Hạ Tử Di
tới ghế sofa ngồi nghỉ, nhưng cô lại cự tuyệt anh:
"Không được, Lăng Vũ Phong...nó thực sự tức giận rồi. Em muốn đi lên nhìn nó mới yên tâm."
Hơn nữa mới vừa rồi nó nói chuyện bọn họ ly hôn, cô không yên lòng để mình nó trên lầu.
"Thím Trần, thím đừng lo, con đi với cô ấy được rồi!"
Thím Trương lui xuống. Một ngày nên vui vẻ như vậy, sao bỗng nhiên lại mất hứng rồi chứ? Xem ra thiếu gia không ở nhà thật phiền phức.
Nhưng mới đi được nửa cầu thang, Tử Di cảm giác đầu càng lúc càng choáng, cuối cùng cả người không còn sức lực ngã về phía sau.
"Cẩn thận." May là Chu Đức Thành ở phía sau kịp thời đỡ cô.
Đợi khi cô tỉnh dậy đã phát hiện mình nằm trên giường. Mà vây quanh giường rất nhiều người, vợ chồng Hạ Minh Lâm, Chu Đức Thành, thím Trần và còn có bác sĩ Tiêu cũng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô, chỉ có con trai nhìn chằm chằm bụng cô.
"Bác sĩ Tiêu...tôi bị làm sao vậy?" Hạ Tử Di đưa ánh mắt về phía bác sĩ Tiêu chỉ duy nhất bà ấy mới có thể cho cô một đáp án hoàn mỹ.
"À.. Chúc mừng cô! Cô có thai rồi! "
Lần này Hạ Tử Di mới vừa tỉnh táo lại muốn ngất đi. Trong bụng của cô có bảo bảo? Làm sao có thể chứ? Cô không ở cùng Lăng Thiên
đã hơn một tháng rồi, chẳng lẽ là lần cuối cùng bọn họ ở trong phòng tắm mà có sao?
"Mẹ, bụng của mẹ nhỏ như vậy thì sap bên trong lại có một em bé được? Vậy con từ đâu mà ra?" Lăng Vũ Phong tò mò nhìn vào bụng mẹ.
Ngày đó căn bản anh chẳng làm biện pháp dự phòng gì cả, nhưng kể từ khi cô có con trai, bọn họ cũng vẫn như vậy! Một là bởi vì thân thể cô tương đối nhạy cảm không chịu được thuốc tránh thai, mà mỗi lần anh đều nói không quen thân thiết với cô cách một lớp màng. Cho nên bọn họ mỗi lần đều tiếp xúc thân mật trực tiếp nhất. Lúc đầu cô còn có thể yêu cầu anh làm các cách ngừa thai, nhưng anh luôn nói cô yên tâm, không có việc gì, nói nhiều nên cô cũng không muốn nói thêm. Nào có ai lấy chuyện như vậy mà đi bàn bạc chứ?
Mà cũng như lời anh nói, qua nhiều năm như vậy chưa từng xảy ra ngoài ý muốn. Về sau cô cũng an tâm! Thế nhưng sao lần này vừa khéo vậy chứ?
Nói như vậy, trong bụng cô thật sự có một em bé rồi! Cô thật là hồ đồ! Mấy tháng này kinh nguyệt không tới cũng không để ý. Lúc đầu là vì Lăng Thiên mới vừa đi, cô vẫn không vui cho nên không có có lưu ý, cộng thêm khí trời lạnh mặc quần áo nhiều căn bản không nhìn ra, sau lại dần dần quên mất chuyện quan trọng như vậy!
Trời ạ! Vậy phải làm thế nào? Tại sao lần này cô mang thai một chút phản ứng lúc đầu cũng không có, trước kia mang thai con trai luôn muốn nôn, cho nên giờ cô cũng không phát hiện nguyên nhân thân thể đột nhiên thay đổi!
"Tử Di, sao bản thân có thai mà không biết? Có muốn gọi cho Lăng Thiên để nó vui không?" bà Hạ có lúc cảm giác con gái mình thật sự là không biết phải nói thế nào mới đúng! Chỉ là bề ngoài là di truyền bà thôi, một chút thông minh, lanh lợi, quả quyết của bà cũng không có.
"Mẹ, tối nay con sẽ nói với anh ấy!" Tử Di nhỏ giọng nói. Ba mẹ chỉ biết Lăng Thiên ra nước ngoài công tác, nhưng chuyện giữa bọn họ Tử Di không dám nói, cũng không muốn nói. Dù sao cô quyết định không ký tên! Nhìn anh làm sao bây giờ. Hơn nữa bây giờ cô lại có con, càng thêm không thể ký.
Anh muốn ly hôn? Nằm mơ còn nhanh hơn, cô nhất định phải điền tên Lăng Thiên trong phần tên cha trong giấy khai sinh của Bảo Bối.
........
"Đức Thành.. trước tiên có thể không cần nói cho anh ấy hay không?" Tử Di còn chưa nghĩ kỹ nên nói với anh thế nào. Hơn nữa đã rất lâu bọn họ chưa có liên lạc. Anh sẽ mong đợi đứa bé này ra đời giống như cô sao?
"Tại sao? Ít nhất bây giờ cậu ta còn là chồng em trên danh nghĩa, không phải sao?" Bọn họ căn bản không có ly hôn. Luật sư giúp họ làm thủ tục ly hôn là anh tìm giúp Lăng Thiên, nhưng luật sư người ta nhiều lần uất ức gọi điện thoại nói cho anh, đàn gái luôn nói không rảnh ký tên, căn bản không giống như người muốn ly hôn! Vốn luật sư muốn tự mình gọi cho Lăng Thiên nói rõ nguyên nhân nhưng bị anh ngăn lại. Người xưa đều nói phá hủy một tòa miếu chứ không làm tiêu tan một gia đình! Trời cao có đức hiếu sinh, hơn nữa anh nhìn dáng vẻ Tử Di không giống như còn có tình cảm với Lăng Hạo Vũ, nếu quả thật như còn thì sẽ không giống như bây giờ.
Nhưng mà có một gã đàn ông tình nguyện để người ta ký tên rồi chờ về đi công chứng, hoàn tất thủ tục là được.
"Đức Thành, đồng ý với em đi." Trong giọng nói có kiên trì trước nay chưa từng có.
"Tử Di, có phải em yêu chồng em rồi hay không?" Nét cười trên mặt Chu Đức Thành vẫn không đổi.
Khuôn mặt không thể đỏ hơn được nữa, toàn thân như phát sốt. Cô không dám ngẩng đầu lên! Nhưng anh ấy còn yêu cô không? Cô không dám hỏi. Trước khi đi anh cương quyết như thế khiến cô sợ! Thì ra là cô cũng biết sợ! Sợ khi cô cuối cùng cũng hiểu rõ tim mình thì anh cũng đã rời đi.
"Có muốn anh giúp em gọi điện thoại cho cậu ta hay không?" Chu Đức Thành lấy điện thoại di động gọi.
"Đức Thành, không cần......" Phải nói cũng là chính miệng cô nói với anh!
"Sao? Không dám nói chuyện với cậu ta sao?" Chu Đức Thành tỉ mỉ nghiên cứu biểu cảm của Tử Di, hình như là xấu hổ? Lúc này còn xấu hổ? Xấu hổ với người chồng đã kết hôn với mình mấy năm?
"Không phải, anh ấy...... anh ấy...... Ly hôn là anh ấy nói ra, anh ấy rất quá đáng! Anh ấy không cần em!" Dường như cô đang thấy lại vẻ mặt lạnh nhạt, vô tình của anh trong phòng sách ngày đó.
----------------------------------------------
Vote ủng hộ nghen mọi người! Đăng thêm chương nữa là ta phải tu luyện để thi học kỳ rồi!
13h 5
22/4/2018