"Lưu Minh, con về Lăng gia là vì mẹ con sao?" Sầm Tử Lam vừa nói chuyện vừa thăm dò mục đích mà Lăng Hạo Vũ trở lại Lăng gia.
"Dì nghĩ con là vì chuyện đó sao?"
"Ờ... Dì nghĩ là con đã tha thứ cho cha mình! "
"Ha.. Dì nhầm rồi! Con sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ta! Và người đã gϊếŧ mẹ con!" trong lời nói của Lăng Hạo Vũ mang theo vẻ tức giận, trong đôi mắt chứa sự tàn nhẫn.
"Con... Không thể bỏ qua được sao? Dù sao bà ấy cũng đã qua đời rồi.."
"Con tuyệt đối không thể bỏ qua! Hai năm qua con đã cố gắng rất nhiều... Để có được ngày hôm nay! Con sẽ bắt con trai bà ta trả giá thay..!"
"Lưu Minh... Con thực sự phải bắt kẻ đã gϊếŧ mẹ con trả giá sao? Ngay cả con bà ấy cũng phải trả giá? " Sầm Tử Lam là người nuôi dưỡng Lăng Hạo Vũ từ lúc còn rất nhỏ. Bà ta không ngờ Lăng Hạo Vũ sẽ tàn nhẫn như vậy!
Nếu như nó biết người gϊếŧ chết mẹ nó là mình thì sao đây? Nó sẽ không gϊếŧ hai mẹ con của Minh Hà luôn chứ? Đó là tâm trạng thấp thỏm của Sầm Tử Lam lúc này.
"Dì Sầm à... Dì không cần phải lo! Mọi chuyện đã xong, chỉ cần chức chủ tịch thuộc về con, thì Lăng Thiên sẽ mất tất cả! " Lăng Hạo Vũ cười hài lòng.
"Vậy... Con... Định làm gì Lăng Thiếu Đường? "
"Từ lúc con về Lăng gia... Con đã tráo thuốc để ông ta uống! Ông ta sẽ không sống được bao lâu nữa đâu! "
"Con.. Sao con có thể làm vậy với cha mình?" Sầm Tử Lam nhất thời không thể tin vào những gì mình đã nghe.
"Có gì là không thể chứ? Ông ta có thể nhẫn tâm vứt bỏ mẹ con con.... Thì tại sao con không thể làm vậy với ông ta?"
"Nhưng dù sao....ông ấy cũng là cha con mà?"
"Con đã không còn là con của ông ta từ lúc ông ta vứt bỏ con rồi! Dì đừng nói giúp ông ta.... Con đã quyết định thì sẽ không thay đổi! "
Ngừng một lát, Lăng Hạo Vũ nói tiếp.
"Dì Sầm, con về đây.... Dì nhớ giữ gìn sức khỏe! Khi nào rảnh con sẽ đến thăm dì! "
"Ừm... Con về cẩn thận! "
Ngay sau khi Lăng Hạo Vũ rời khỏi, Hà Tư Diệp mới bước ra từ phía sau bức tường.
"Lưu Minh.... Thì ra anh còn sống! Vậy sắp tới sẽ có kịch hay rồi! "
~~~*~~~
Lăng gia..
"Ba, dự án lần này rất quan trọng.. Không thể giao cho Lăng Hạo Vũ được! " Lăng Thiên ngồi đối diện với Lăng Thiếu Đường, trên gương mặt là biểu hiện không hài lòng.
"Con yên tâm! Ba tin nó sẽ làm tốt... Sắp tới ba sẽ đi cùng nó! Không sao đâu! "
"Không được... Dự án này liên quan đến cả tập đoàn Lăng thị! Không phải chuyện đùa! "
"Thiên, mặc dù con là chủ tịch... Nhưng không phải con muốn gì cũng được! Ba đã quyết định nhường 20% cổ phần công ty cho Hạo Vũ thì nó cũng có thể đảm nhận dự án này! " Lăng Thiếu Đường đang rất cương quyết.
"Chuyện ba nhường 20% cổ phần cho Lăng Hạo Vũ là điều không thể chấp nhận nổi! Bây giờ ba còn muốn để anh ta nhận dự án này... Con nghĩ cổ đông trong công ty sẽ không đồng ý! "
"Con đừng cãi lời ba! Cái gì ba đã quyết định thì tuyệt đối không thay đổi! " Lăng Thiếu Đường có vẻ mệt mỏi về vấn đề này. Ông biết Lăng Thiên vẫn còn định kiến với Lăng Hạo Vũ nên không đồng ý chuyện này.
"Nhưng..! " Lăng Thiên chưa kịp nói hết câu thì Lăng Thiếu Đường đã rời khỏi.
"Lăng Thiên... Có gì mà phải nóng nảy như vậy?" Lăng Hạo Vũ vừa về nhà liền nghe được chuyện tốt như vậy. Tâm trạng vui không ít!
"Lăng Hạo Vũ! Anh rất giỏi... Chỉ trong thời gian ngắn có thể khiến ba tôi nhường 20% cổ phần công ty! Đúng là tôi đã đánh giá thấp khả năng của anh!"
"Quá khen! Nhưng còn nhiều thứ sẽ khiến em ngạc nhiên hơn nữa về anh của em đó em trai!" Lăng Hạo Vũ vỗ vỗ vai Lăng Thiên.
Ngay lúc đó, Lăng Thiên như nhận ra con người này có điểm quen thuộc. Vết sẹo sát mép tai của anh ta rất giống Lưu Minh! Có lẽ nào Lăng Hạo Vũ chính là Lưu Minh?
"Em trai? Có gì mà ngạc nhiên vậy! Không cần nôn nóng... Từ từ em sẽ được biết thêm nhiều thứ về anh!"
Nói xong, Lăng Hạo Vũ sải bước đi lên lầu.
"Khoan đã.." Lăng Thiên kịp thời gọi Lăng Hạo Vũ.
"Chuyện gì?"
"Tôi đoán không sai thì.... Anh chính là Lưu Minh! "
Lăng Hạo Vũ ngơ người trong giây lát nhưng sau đó lại khôi phục sự bình tĩnh thường ngày.
"Em trai...dựa vào đâu mà khẳng định như vậy? "
"Lưu Minh, anh chỉ lừa ba tôi nhưng tôi thì đừng hòng! "
"Nếu đã nhận ra...thì không giấu giếm nữa! Đúng..Lưu Minh đang đứng trước mặt em đây! " Lăng Hạo Vũ nhìn Lăng Thiên nở một nụ cười.
"Tại mày làm như vậy? Vào Lăng gia có mục đích gì? " Lăng Thiên nắm lấy cổ áo Lăng Hạo Vũ.
"Tao đã nói từ từ mày sẽ biết! Và nhớ... Tao sẽ lấy lại những gì đã mất! Bao gồm cả Tử Di! " Lăng Hạo Vũ đẩy tay Lăng Thiên ra khỏi người mình rồi đi lên lầu.
~~~*~~~
Trời đã vào mùa đông, nhưng không lạnh lắm. Sau buổi trưa, ánh nắng ấm áp tràn vào khắp căn phòng hòa cùng tiếng nhạc du dương.
Hạ Tử Di lười biếng nằm trên giường. Bác sĩ nói phụ nữ khi mang thai nghe nhạc sẽ giúp thai nhi phát triển tốt đặc biệt còn giúp thông minh. Vậy nên cô phải cố gắng nhiều một chút!
Nhìn lại tờ giấy ghi chú trên bàn, trong lòng cô có chút vui vẻ! Lăng Thiên nói tối nay sẽ về sớm là vì có quà đặc biệt cho cô!
Đang định ngồi dậy uống nước thì thím Trần gõ cửa.
"Thiếu phu nhân, có chuyển phát nhanh của cô!"
"Chuyển phát nhanh sao? Được rồi... Thím cứ để trên bàn đi, lát nữa tôi sẽ xem!"
Hạ Tử Di đưa mắt nhìn về chiếc hộp mà thím Trần vừa để trên bàn. Cô đem chiếc hộp đặt trên giường, từ từ mở ra.
Ai lại gửi chuyển phát nhanh cho cô chứ?
"Tử Di... Sinh nhật vui vẻ! Thực ra anh vẫn còn sống! Xin lỗi vì đã lựa chọn lừa dối em... Anh đã giữ lời hứa với em! Trái cầu thủy tinh này em còn nhớ không? Khi đó anh đã hứa sẽ tặng nó cho em...nhưng lâu như vậy anh mới làm được! Em không giận anh chứ? Bây giờ... Em sống tốt không?
Em có hạnh phúc hay không khi ở bên cạnh hắn... Nhưng em yên tâm, bây giờ anh đã có những gì mình đáng có! Hãy chờ anh!
Lưu Minh. "
Hạ Tử Di sừng sờ nhìn những dòng chữ quen thuộc trong lá thư! Bàn tay run run. Là Lưu Minh! Lưu Minh còn sống! Anh ấy đã quay lại... Đáng lẽ ra lúc này cô nên vui mới phải!
Những ký ức vui vẻ 2 năm trước lại ùa về. Một giọt nước rơi xuống...
Sao cô có thể dễ dàng quên được chàng trai năm đó! Tình yêu đầu tiên của cô... Nhưng bây giờ anh trở về rồi thì phải làm sao đây? Cô không còn là Hạ Tử Di ngây thơ năm đó nữa! Cô đã có chồng và hiện tại còn có con của anh ta! Liệu Lưu Minh sẽ nghĩ về cô như thế nào đây?
Hạ Tử Di vội đưa tay lau nước mắt, sao lại có cảm giác đau lòng như vậy? Cô còn yêu Lưu Minh không? Vậy còn cảm giác với Lăng Thiên là gì? Sao cô lại hạnh phúc khi Lăng Thiên quan tâm mình?