Chương 25: Tôi không muốn!

Người đàn ông ở phía sau vòng tay qua eo ôm chặt thân thể cô. Giữa bọn họ khác nhau đến không còn khoảng cách. Hơi thở đàn ông mạnh mẽ không ngừng truyền đến. Hạ Tử Di muốn đẩy anh ra nhưng làm sao có thể địch lại sức của anh chứ? Hơi thở của anh ngày càng nặng hơn, tay ôm cũng càng ngày càng siết chặt khiến cô không thể thở được, vô cùng khó chịu.

"Xoay mặt qua đây! " lúc cô cho rằng Lăng Thiên sẽ tiếp tục siết chặt cô thì anh buông tay làm nhịp tim của cô bình thường trở lại. Dưới ánh đèn lờ mờ, mặt cô vì hơi thở không ổn định mà ửng hồng. Trong mắt lại có sự bướng bỉnh không muốn thỏa hiệp

Anh ta muốn quay lại làm gì chứ?

" Nếu em không quay lại tôi sẽ như vậy mà muốn em đó?" Lăng Thiên Đem thân thể đã hưng phấn của mình lần nữa dán chặt vào người cô khiến Hạ Tử Di giật mình quay người lại, hai tay nắm chặt thành quyền trước ngực anh.

"Sao không dám quay lại? Em....sợ tôi đến vậy à?" Lăng Thiên buông cô ra một tay trong đầu mình một tay nâng khuôn mặt của cô lên làm cô và anh mặt đối mặt mắt đối mắt.

"Tôi không có! " trong giọng nói của cô hoàn toàn không có chút khí thế, trong đôi mắt ấy rõ ràng có bài xích. Làm sao một người như anh không nhận ra chứ?

"Hôn tôi! " Âm thanh khàn đυ.c truyền vào tai, Hạ Tử Di l cho là mình nghe lầm. Anh ta đang nói cái gì, bảo cô hôn anh ta? Sao có thể? Sao cô có thể chủ động hôn anh ta! Trong đôi mắt to tràn đầy không tin và không muốn, cái miệng nhỏ nhắn cũng khép thật chặt lại.

"Em không muốn? Em không còn quan tâm đến ba mẹ mình sao?" bàn tay anh nâng cằm của cô lên.

"Anh đã có được tôi còn muốn như thế nào nữa?" Trong lòng Hạ Tử Di đau đớn giống như bị kim đâm, cô đã như anh ta mong muốn, ở chung một chỗ với anh ta, anh ta cũng đã có được thân thể của cô rồi, còn muốn cô phải làm như thế nào anh ta mới chịu dừng tay? Muốn cô chủ động cầu hoan với anh ta sao? Cô không làm được, không làm được. Cô không yêu anh ta, không yêu anh ta...... Có thể nhắm hai mắt mặc cho anh ta muốn chiếm đoạt thân thể cô đã là cực hạn, anh ta sao còn lại ra yêu cầu như vậy với cô?

"Có được em? Hạ Tử Di bao nhiêu đó chưa đủ! Tôi không muốn người phụ nữ của mình trên giường là một cái tượng gỗ cứng ngắc không có chút phản ứng, em hiểu được ý tôi không? Nếu như không hiểu thì bắt đầu từ bây giờ phải học, trước tiên bắt đầu từ hôn tôi như thế nào đi!" Nếu như cô không biết, anh không ngại dạy cô. Nỗi lòng của đàn ông, người đơn thuần như cô sẽ không hiểu, thứ càng không có được thì càng muốn có được. Chuyện cô không thích làm chuyện gì thì anh càng muốn cô làm.

Anh ta quá hèn hạ, vô sỉ, bẩn thỉu, xấu xa.....

"Tôi không muốn làm." Hít thở thật sâu nói ra những lời này, giống như là đang bực mình, đang giận lẫy vậy, Hạ Tử Di không muốn nhìn thẳng vào mắt anh, dứt khoát nghiêng đầu đi, hai mắt nhắm nghiền, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có sự ngang ngược và không cam lòng. Anh muốn thế nào thì cứ thế đó đi!

Trên mặt Lăng Thiên lại có nụ cười giống như cưng chiều, đúng vậy, anh đang cưng chiều cô. Đáng tiếc người đó lại nhắm nghiền hai mắt không thấy được.

Lăng Thiên mày thật là sống uổng phí, bao nhiêu phụ nữ xếp hàng chờ mày tới cửa, thế nhưng mày lại cam tâm tình nguyện bỏ lại cuộc họp quan trọng ngày mai mà ngồi máy bay cả đêm về chỉ vì liếc mắt nhìn người phụ nữ ghét mày, ghét tới cùng cực.

Anhkhông chần chờ hôn lên đôi môi đỏ tươi của cô, đầu lưỡi vội vàng thăm dò vào trong miệng cô, mυ"ŧ lấy mùi vị thơm ngọt của cô.

Quần áo từng cái từng cái bị ném xuống đất, đêm nhiệt tình như lửa mới vừa bắt đầu........

Cô không có phản ứng, không sao, anh có thời gian, có cách làm cho cô khuất phục, một ngày hai ngày, một năm hai năm, anh không tin cô có thể kiên trì được bao lâu........ Anh nhất định phải mở trái tim cô ra, sau đó chỉ có thể chứa một mình anh mà thôi.

Nhiệt tình vẫn kéo dài đến trời hừng sáng. Hạ Tử Di cắn miệng không dám lên tiếng, mặc anh muốn làm gì thì làm. Trái tim dù có không muốn như thế nào đi nữa nhưng thân xác vẫn khuất phục, khuất phục dưới kỹ thuật cao siêu của anh. Thì ra là người ta vẫn thường nói không yêu vẫn có thể làʍ t̠ìиɦ là như vậy, cô không yêu anh nhưng thân xác lại phối hợp với anh ăn ý như vậy. Hạ Tử Di, mày đã điên rồi! Điên thật sự rồi!

Khi anh làm lần cuối cùng, Hạ Tử Di

cắn môi mình sợ, mình sẽ rên lên những âm thanh không nên có. Một cảm giác không biết tên chợt xông vào tim cô, làm chóp mũi cô ê ẩm, mắt mở to, đó là loại cảm giác gì, làm cô gần như không còn là mình nữa..........

~~~~*~~~~~

Sân bay thành phố X....

"Tử Yên! Cậu nhìn ai vậy? " Vân Ly thấy Tử Yên có vẻ không tập trung cứ nhìn xung quanh khiến cô lo lắng hỏi

"À.....không có ai hết!"

"Chờ anh ấy chứ gì? Cậu không qua mắt được mình đâu?" Vân Ly cười trêu Hạ Tử Yên.

"Thôi....... Mình về đi!"

"Này.....

Làm gì gấp vậy?? Mắc cỡ rồi à?"

"Tử Yên... " Dương Hiểu Phàm đứng cạnh chiếc xe

Bugatti Veyron Mansory Vivere

vẫy vẫy tay với cô.

Hạ Tử Yên đứng ngây người nhìn anh.

"Này...... Cậu sao thế??? Anh ấy gọi kìa? " câu nói của Vân Ly làm Tử Yên giật mình.

"Ờ....."

"Ờ gì nữa! Đến đó đi!" Vân Ly kéo tay cô đến chỗ anh.

"Chào anh?" Vân Ly cười nói với anh.

"Ừ.....chào em! Em là bạn cô ấy à?"

"Vâng!........." dừng lại một chút cô quay sang Hạ Tử Yên

"Này.. Tử Yên! Nói gì đi chứ? "