Nửa tháng sau Suốt nửa tháng qua, Tiêu Chiến luôn được hắn bảo vệ, sủng ái hết mực, không khác kiếp trước là mấy. Hắn vẫn là yêu cậu không đổi.
Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến ra ngoài vườn một lúc.Tiêu Chiến trên suốt đường đi, vẫn luôn cảm giác không chân thật,Vương Nhất Bác vừa đi nhìn thấy ngắm bảo bối của hắn, trong kí ức hiện lên hình ảnh Tiêu Chiến đang nở nụ cười đầy ánh dương quang, bám lấy làm nũng với bản thân. Hắn cực kì ánh mắt đó, ánh mặt long lanh, giống như thỏ con vậy, ánh mắt đầy trong veo như không che giấu gì, không nhiễm bụi trần. Lúc chớp mắt, hàng lông mi mỏng dài như quét xuống, giống như quét cả tâm trí, cả trái tim hắn về phía cậu vậy
-Sau nửa thàng thì cậu cũng đã cởi mở với hắn hơn, đôi khi như theo bản năng mà ôm chầm hắn. Có 1 lần, sấm sét đánh xuống, tạo ra một âm thanh vang cả một bầu trời. Cả cậu và hắn đều vô thức ôm đối phương, hắn nhớ không sai mà. Bảo bối của hắn rất sợ âm thanh của sét. Trước đây mỗi lần sét, hắn vẫn luôn phải tạo 1 kết giới cách âm và ôm cậu suốt. Sao nhớ sai được chứ? Sau khi cậu phát giác ra hành động của mình liền đỏ hết cả mặt. Nghĩ đến đó, hắn bật cười.
" Sau khi mất trí nhớ, nhưng mà vẫn theo bản năng đối với mình cảm giác tin tưởng và dựa dẫm"
Tiêu Chiến vẫn không biết là nhưng lời trước đây hắn nói có ý gì. Cái gì mà mất trí nhớ ? Cái gì mà cậu xin cậu nhớ lại đi ? Tuy không hiểu việc gì nhưng cậu chắc chắn nếu như chuyện hắn nói là thật thì trước đây cậu có quan hệ rất tốt với hắn. Tiêu Chiến nhớ lại căn phòng đã được đóng kĩ nhưng bằng cách nào đó, cậu lại có thể vào được. Bên trong ấy, là một căn phòng treo toàn là tranh của cậu. Tuy nhìn như đã vẽ rất lâu nhưng cậu hoàn toàn có thể nhận ra bản thân trong tranh. Chẳng phải là cậu lúc nhỏ sao ? Làm sao hắn được cậu từ khi bản thân còn nhỏ ? Hơn nữa còn vẽ lâu như vậy. Lúc đó có khi cậu vẫn chưa tồn tại đó chứ. Bức tranh được bảo quản rất tốt nhưng màu cũng đã phai một ít.Cậu không kìm được sự thắc mắc liền hỏi hắn
- Công tước ..
- Gọi là Nhất Bác
-... Nhất Bác, có thể cho tôi hỏi 1 câu được không ?
- Được, em có chuyện gì sao ?
-Bức tranh...trong phòng.._ Cậu ngập ngừng, căn phòng được hắn khóa như vậy, có lẽ là không cho người ngoài vào đi. Vậy mà cậu lại tự ý đi vào.
- Em xem rồi !?
- Ừm, xin lỗi
- Không sao _ Những bức tranh đó là vào lúc hắn mất đi cậu, hắn đã gọi 1 người vẽ theo để có thể ngày đêm nhìn cậu. Từng hình ảnh của cậu đều được hắn nhớ kĩ đến từng chi tiết.
-Còn 1 chuyện nữa ..
- Sao vậy ?
- Ng....Anh sao lại đối xử tốt với tôi như vậy a ?
- Em vẫn là không nhớ
- Sao vậy ?
- Không..._ Hắn muốn cậu nhớ ra lắm chứ, nhưng mà nếu nói cho cậu bây giờ thì chưa chắc cậu tin hắn, còn làm cậu sợ nữa. Hắn không muốn làm cậu khó xử.
_________________________________________________________________________________________________________-
sorry vì ko ra chương ms đều cho mn. 4 ngày nx mk thi rồi. nên là ko đều đặn ra chương đc. Còn chương này...nghe nguyên 1 list nhạc Trung để lấy tâm trạng mà vx vt nhạt quá. Sau khi đọc bl mn thì mk nghĩ là nên thêm câu" Truyện có thể ko hay theo quan điểm cá nhân mỗi ngừơi" ạ. Cảm ơn mn. I love u+ Bác Chiến