Tư Ngữ Hy vừa dứt lời, chiếc bụng nhỏ của cô bé liền phát ra tiếng ọc ọc, cô bé có chút xấu hổ che mặt lại, nhìn Tô Thiển qua khe hỡ các ngón tay, nhỏ giọng nói: “Mẹ không được cười con đó.”
“Sao có thể chứ” - Tô Thiển nhìn dáng vẻ đáng yêu của Ngữ Hy, không nhịn được lại giơ tay khẽ xoa đầu cô bé: “Đói bụng là chuyện rất bình thường mà.”
Tư Ngữ Hy mở to đôi mắt long lanh nhìn Tô Thiển, ôm lấy tay cô làm nũng: “Con muốn ăn đồ ăn mẹ làm!”
Tư Triết Hy cũng lập tức ôm chặt lấy cánh tay còn lại của Tô Thiển, háo hức nhìn cô.
Tô Thiển bị hai đứa nhóc dễ thương này cảm hóa trái tim, ngay lập tức cười đáp: “Được rồi.”
Tư Ngữ Hy nở ra một nụ cười rạng rỡ, hoan hô nói: “Đi thôi!
Về nhà thôi!
Cuối cùng cũng có thể được ăn đồ ăn của mẹ nấu rồi!”
Tô Thiển nghe xong lời này, cảm giác chua xót trong lòng lại trào dâng lên lần nữa, chỉ muốn đối xử hai đứa trẻ đáng thương này tốt hơn một chút, cho dù chỉ là một chút thôi… Tô Thiển mỗi tay dắt một đứa, dưới sự dẫn dắt của ông quản gia, ngồi lên một chiếc xe hơi sang trọng phiên bản giới hạn trên toàn cầu.
Đoàn xe lộng lẫy chạy trong màn đêm, cuối cùng dừng lại trước một ngôi nhà khổng lồ giống như lâu đài.
Tư Ngữ Hy vô cùng thích thú kéo Tô Thiển đi vào nhà, đường đi vào có hai hàng người xếp thành hàng dài, tất cả đều đang gập người 90 độ cúi chào, khi bọn họ tiến vào, tất cả đều đồng thanh hét lên một cách cung kính: “Chào đại tiểu thư!
Chào tiểu thiếu gia!”
Tô Thiển thầm le lưỡi, đội hình này thực sự quá phi thường rồi.
Vào tới cửa, ông quản gia liền nhỏ giọng nhắc nhở: “Thiếu chủ đang ở nhà.”
Lời nói vừa rơi xuống, Tô Thiển cảm giác được hai đứa nhỏ ngay lập tức đứng thẳng lưng.
Chưa đợi cô kịp suy nghĩ, cánh cửa màu vàng sẫm đã từ từ mở ra, lọt vào tầm mắt cô là thân hình cao to và lạnh lẽo của một người đàn ông.
Đường nét trên khuôn mặt hoàn mỹ như được khắc ra, lông mày thẳng tắp, sóng mũi cao thẳng, quai hàm đầy kiêu ngạo, đôi mắt đen sâu thẳm, môi mỏng hơi mím lại, khí tức mạnh mẽ sắc bén, giống như trận gió Bắc khiến người khác lạnh thấu xương thổi qua trong đêm đen, khiến người khác sợ hãi ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Tô Thiển giờ đã hiểu được tại sao hai đứa trẻ lại có phản ứng như vậy.
Nhưng sau khi nhìn thấy người đàn ông, sống lưng cô trong tiềm thức đột nhiên cứng lại.
Cô biết rằng đây chính là ba của hai đứa.
Xét cho cùng thì đường nét trên khuôn mặt thằng bé Tư Triết Hy này giống hệt anh ta, hoàn toàn chính là phiên bản dễ thương của người đàn ông này.
Tư Ngữ Hy đột nhiên kéo kéo tay Tô Thiển, ra hiệu cho cô ngồi xổm xuống, sau đó ghé vào tai Tô Thiển nói nhỏ: “Mẹ, đây là ba của tụi con, ba tên là Tư Mặc Hàn, mẹ đã từng nghe qua chưa?”
Tô Thiển bất chợt mở to mắt.
Nghe qua rồi, tất nhiên là cô nghe qua rồi!
Trên đời này có ai mà không nghe qua cái tên Tư Mặc Hàn này chứ?
Chủ tịch hội đồng quản trị phú khả địch quốc (*) của tập đoàn Tư thị, Tư thị ngày trước là chủ của mọi nhà, thủ đoạn thông thiên (**), một tay nắm giữ huyết mạch kinh tế của cả đất nước, thường được mọi người gọi đùa là người đàn ông “Ngáp một cái làm dấy lên một làn sóng lớn, hắt hơi một cái làm chấn động khắp Cửu Châu”.
(*) phú khả địch quốc: Chỉ những người giàu nứt vách đổ tường, giàu hơn cả quốc gia (**) thủ đoạn thông thiên: Mô tả những người dựa vào quyền lực để thực hiện hoạt động bất hợp pháp Nhưng người đàn ông ấy luôn kín tiếng và bí ẩn, gần như chưa bao giờ xuất hiện trước giới truyền thông, rất ít người có thể biết được tuổi thật cùng với dáng vẻ của anh ta.
Tô Thiển còn tưởng Tô Mặc Hàn là một ông già 40 hay 50 tuổi nữa chứ, không ngờ lại trẻ như vậy!
Mặ dù trước đó cô đoán trước được thân phận cao quý của bọn trẻ Tư Ngữ Hy, là người của Tư gia, nhưng cô không ngờ đến ba của bọn trẻ là Tư Mặc Hàn.
Ngay lúc Tô Thiển còn đang bàng hoàng choáng váng, Tư Ngữ Hy đã nắm lấy tay cô đi đến trước mặt Tư Mặc Hàn, vui vẻ nói: “Ba ơi, từ giờ trở đi, cô ấy chính là mẹ của tụi con!”
Tư Mặc Hàn quay đầu, hờ hững liếc nhìn Tô Thiển một cái, thậm chí cũng không thèm nhìn thẳng, giống như cô so với những tác phẩm điêu khắc trên lan can không khác gì nhau.
Sau đó ánh mắt Tư Mặc Hàn rơi trên người Tư Ngữ Hy, anh nhàn nhạt đáp: “Ừm” Tô Thiển chớp chớp mắt, nhìn vẻ mặt không có một tia dao động của Tư Mặc Hàn cảm thấy có chút khó tin.
Phản ứng của cái người này cũng quá bình tĩnh rồi đấy chứ!