Chương 5:

Ánh sáng chiếu vào gương mặt chàng trai phiếm hồng,cậu tờ mờ mở mắt nhớ lại việc kịch liệt hôm qua.Cậu gạc nhẹ tay của anh ra,nhẹ nhàng ngồi dậy để không đánh thức người bên cạnh Cơn đau từ hông và lỗ huyệt đang sưng hồng làm cậu đau đến phát khóc mà ánh mắt nhìn người nam nhân đang ngủ say trong đầu suy nghỉ"Cầm thú,thật đau hông"

Từ góc độ này từ góc độ này cậu có thể nhìn thấy xương quai hàm sắc bén của anh,sóng mũi cao thẳng,trên cổ cùng ngực đều có dấu hôn chi chít dấu hôn ,cậu lặng lẽ rướn người nhìn rõ anh,trương Khiết lúc ngủ không còn khí băng lãnh ,thoạt nhìn vừa an tuấn vừa anh tuấn vừa ôn nhu

Ngắm tới ngắm lui thoạt nhìn rất đẹp trai,cậu si mê mà nhìn anh,tim bất tri bất giác đập nhanh hơn,cậu thẹn thùng mà rời đi (Sóc:có lẽ em đã say từ cái nhìn đầu tiên)

Cậu bước xuống giường đầu óc như xoay vòng tròn, cậu phải bám vào bức tường không thì đã ngã rồi, cậu bước vào nhà tắm nhìn vào chiếc gương thấy cơ thể mình đầy vết cắn và vết đỏ,đầṳ ѵú hồng hồng đã sưng tấy .

Cậu vội vàng lấy chiếc áo sơ mi của anh khoác lên người mình ,nhẹ nhàng lại gần chiếc giường ,đôi môi nhỏ, nhẹ nhàng hôn vào môi anh

"Thiếu gia,tạm biệt ngài"Cậu nhanh vội đi

Vừa bước xuống dưới cậu đã nhìn thấy quản gia .Quản gia từ từ bước lại gần cậu "Cậu bé,cậu muốn đi đâu,cho dù cậu có đi thì thiếu gia nhà tôi cũng tìm ra dược cậu thôi"Bác quản gia vừa nói vừa thở dài

"Cháu không sao cảm ơn bác đã nhắc nhở"Cậu cười nhẹ rồi bước đi

Vừa bước về nhà cậu đã nằm xuống chiếc giường mà ngủ vì cậu quá mệt.

Sau khi cậu đi,anh bắt đầu mở mắt sờ kế bên không có người, anh liền cầm chiếc điện thoại lên gọi một cuộc

"Alo,Trương thiếu gia gọi tôi làm gì nha" giọng bên kia không chính là Chu cẩn

"Đừng đùa nữa ,tôi cần cậu điều tra cho tôi người hôm qua" giọng nói băng lãnh trả lời dứt khoát

"À,nhóc con kia á"Chu Cẩn cười đùa cợt. "Cậu nói mau,tôi ko có nhiều thời gian để đùa" giọng nói u ám sắc bén thốt ra như muốn gϊếŧ chết người.

"Không đùa nữa, cậu ấy tên là Nhan Khanh,17 tuổi,mẹ mất sớm,cha cậu ấy cưới thêm người mẹ mới,còn tại sao vào quán bar thì cậu ấy trả nợ cho em gái"

"Trẻ chưa thành niên,bị ruồng bỏ thật tội nghiệp" Anh vừa nói đã nở một nụ cười sắc bén

"Trương Khiết cậu nói xem, cừu non đã bỏ trốn thì cậu phải bắt về". Chưa để Chu Cẩn nói xong anh đã tắt máy

Sóc:Chương này hơi ngắn

=))) Bảo xin lỗi nha .Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ