Mới tới
Sáng sớm đầu mùa hè, gió thổi nhẹ mang đến từng đợt hương thơm ngát của hoanhài.
Đang gục xuống bàn làm bài tập đột nhiên bé trai ngẩng đầu lên, nhìn ra phíangoài, quả nhiên thấy từ xa có một chiếc xe hơi màu trắng chậm rãi tiến vào cổng,cậu vội vã chạy đến bên cửa sổ, ghé người vào cửa sổ nhìn xuống, lập tức quay đầugọi một bé trai khác: "Hawke, nhìn mau, phù thuỷ tóc bạc đến."
Một bé trai khác nghe vậy, cũng nhảy xuống ghế, chạy tới, ghét vào bên cửa sổ,tò mò nhìn xuống.
Chiếc xe hơi màu trắng dừng lại bên đài phun nước, một phụ nữ xinh đẹp bước xuống,mái tóc màu bạch kim vừa dài lại thẳng, toả sáng lấp lánh dưới dưới ánh mặt trời.
"Oa!" Hawke tóc vàng trợn to mắt, lẩm bẩm nói: "Cô ấy không giốngphù thuỷ, giống tiên nữ hơn."
"Ngốc, em chưa có xem truyện cổ tích sao?" Bé trai hơn cậu một tuổi cốcđầu cậu một cái, cau mày dạy dỗ nói: "Tất cả các cuốn truyện cổ tích đềuviết mẹ kế rất độc ác."
"Có thật không?" Tiểu Hawke năm tuổi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên,nghi ngờ nhìn anh trai Alex.
"Dĩ nhiên." Bé trai nghiêm túc gật đầu.
"Anh đang nói đến truyện gì vậy?" Tiểu Hawke nhìn tiên nữ xinh đẹp dướilầu, vẫn không tin cô ấy là mẹ kế ác độc.
" Công chúa Bạch Tuyết và Cô bé lọ lem". Tiểu Alex hùng hồn nói.
Tiểu Hawke càng nghi ngờ, nhìn anh trai bên cạnh, lầu bầu nói: "Đó là truyệndành cho con gái mà cũng xem."
Nghe vậy, tiểu Alex thẹn quá thành giận, "Truyện cổ tích không phân biệtnam nữ, ai cũng có thể đọc!"
"Nhưng mà. . . . . . Chad nói Hạ Lục đi đón mẹ chúng ta mà. . . . .." Tiểu Hawke nhìn tiên nữ xinh đẹp dưới lầu, không tin cô là phù thuỷ.
"Hừ." Tiểu Alex khinh thường vươn tay chỉ, "Mọi người đều có mộtđứa con ruột, em nhìn xem."
Tiểu Hawke nhìn theo ngón tay của anh trai, chỉ thấy một cậu bé mập mạp bước xuốngxe, bàn tay nhỏ bé mập mập nắm thật chặt tay Hạ Lục, tiểu Hawke nhíu mày,"Cậu ấy là ai?"
"Mới tới ." Tiểu Alex nói.
"Charlotte ?" Tiểu Hawke buồn buồn không vui hỏi.
"Đúng." Tiểu Alex gật đầu một cái.
Tiểu Hawke mím chặc môi, dựa người vào bên cửa sổ, nhìn Charlotte ngồi xổm xuốngsửa sang lại cổ áo cho tiểu mập mạp kia, không vui đưa ra kết luận, "Cậuta rất mập."
"Đúng." Tiểu Alex gật đầu đồng ý, sau đó mặt không thay đổi nhìn emtrai nói: "Nhưng Tiểu Trư (heo con) kia là do cô ấy sinh ra, không phảichúng ta."
Trong nháy mắt đó, tiểu Hawke quyết định – cậu ghét Tiểu mập mạp kia! trở về.
Mặt trời ngả về tây, tia ánh mặt trời cuối cùng biến mất bên ngoài rèm cửa,cách đó không xa trung tâm thành phố đã bắt đầu lên đèn.
Trên đường lớn người tan việc rất đông, nhưng trong phòng lại hết sức yên tĩnh,kính cách âm đã chặn hết mọi tiếng ồn bên ngoài, nơi này yên tĩnh như một ngôimộ, bóng tối, yên tĩnh, khác hẳn với sự náo nhiệt bên ngoài.
Đồng hồ điện tử trên đầu giường hiển thị những con số, trong phòng vẫn im lặngnhư thường.
Tích tích tích tích, tích tích tích tích, tích tích tích tích, giọt –
Đồng hồ điện tử vang lên, tiếng tích tích rất nhỏ vang khắp căn phòng ở tầng bốn,một bàn tay to vương ra tắt đồng hồ báo thức.
Chủ nhân của bàn tay ấy mở mắt ra, vẫn còn buồn ngủ nhìn con số màu xanh đanghiển thị.
Bảy giờ đúng.
Người đàn ông từ trên giường ngồi dậy, vuốt mái tóc hỗn loạn, sau đó vừa ngáp vừađi vào phòng tắm.
Mở đèn phòng tắm lên, trong gương hiện ra một gương mặt điển trai, người đànông có đôi mắt màu xanh nhạt, mái tóc màu bạch kim xốc xếch, anh nhìn chằm chằmchính mình trong gương, sau đó bắt đầu đánh răng, rửa mặt, cạo râu, chải lạimái tóc rối bời, rồi mới ra khỏi phòng tắm, đi tới phòng tập thể hình, mở nhạcgiao hưởng lên, chạy bộ một tiếng đồng hồ .
Tám giờ, anh tiếp tục tập lực cho tay.
Chín giờ rưỡi, anh đi tắm, sau đó đi đến phòng bếp tự rót cho mình một ly càphê, nướng hai miếng bánh mì.
Khi anh đang rót cà phê, phòng bếp tối mờ đột nhiên sáng lên, nhưng anh khôngcó bật đèn, ánh sáng này là ánh đèn của hộ đối diện hắt qua.
Anh quay đầu nhìn một chút, cô gái ở đối diện đang ôm một bọc giấy đi tới trướctủ lạnh, lấy thức ăn trong túi bỏ vào trong tủ lạnh, đột nhiên điện thoại củacô vang lên, cô chạy đi nghe điện thoại, vừa nói điện thoại, vừa sắp xếp lại đồcho tốt.
Cất đồ xong, cô rót một ly sữa tươi, vừa nghe xin điện thoại vừa uống, trên môicô dính một vòng râu màu trắng bằng sữa tươi, cô không phát hiện, chỉ đi rửaly, sau đó rót một ly nước, đi tới ban công.
Anh lui về phía sau, lùi vào một góc tối, im lặng quan sát cô đang tưới nướccho những chậu hoa trên ban công, không biết đối phương nói gì với cô chỉ thấycô nở nụ cười, sau đó cô nói vài câu liền tắt điện thoại.
Tưới nước xong, cô đứng ở trên ban công, ngẩng đầu nhìn về phí anh, anh nghĩ rằngcô sẽ nhìn thấy mình, nhưng một giây sau, cô liền chuyển tầm mắt ra phía cửa,sau đó dựa vào tường màu đỏ, tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn về phương xa.
Anh không biết cô đang nhìn cái gì, nơi đó không có gì cả, chỉ có trời và biểnmà thôi, nhưng hiện tại nơi đó chỉ toàn màu đen, ngoại trừ một vài ánh đèn thìkhông có gì cả.
Sau đó cô nhắm nghiền hai mắt, đón hơi lạnh của gió đêm, vẻ mặt có chút bithương.
Gió đêm phất qua hai má, cuốn bay những sợi tóc của cô.
Anh nắm chặt ly cà phê, có một loại khát vọng muốn vuốt ve an ủi cô.
Cô trước kia không như thế, tâm trạng cô luôn vui vẻ, không có gầy như vậy,trên mặt cũng không mang theo nét buồn nhàn nhạt.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô, cũng khoảng vào giờ này, cô gái này ở trong cănphòng đối diện phòng anh chỉ cách một đường đi, cô chuyển đến nhà trọ không đếnnăm mét này đã ba năm.
Tám, chín giờ tối, anh rời giường tập thể dục ăn điểm tâm, phòng bếp đối diệnsáng lên, đột nhiên xuất hiện ánh đèn làm anh chú ý, từ cửa sổ nhìn sang, mớiphát hiện căn phòng trống kia đã có người chuyển vào, trên sàn phòng khách cónăm, sáu chiếc va ly, một cô gái Đông Phương đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất,cúi đầu vào một trong số những chiếc va ly đó để kiếm đồ, cô ném tất cả đồtrong va ly sang bên cạnh, cuối cùng lấy ra một cái kéo, nắm mái tóc dài được cộtsau lưng lên, cũng không thèm nhìn nó, liền cắt ngang một phát.
Hành động của cô làm anh sợ hết hồn, sau đó cô ném phần tóc đã cắt sang một, lạitiếp tục cắt ngắn mái tóc của mình, động tác của cô nhanh chóng gọn gàn, thậmchí không có soi gương, kiểu tóc ngắn này khiến cô giống cậu học sinh nhưng lạitương đối nhẹ nhàng khoan khoái và rất đẹp mắt.
Sau khi cắt xong, cô chỉ tùy ý vuốt lại mái tóc, liền cất cây kéo đi, cầm chổiquét sach sẽ số tóc vương trên mặt đất, thấy bộ dáng thuần thục của cô, chắc chắnlà trước đây đã cắt nhiều lần rồi.
Anh vẫn còn sững sờ, lại thấy cô duỗi lưng, không có chút thục nữ há miệng ngápmột cái thật to, sau đó xoay người đi vào phòng, cả quần áo cũng không thay, liềntê liệt ngã xuống giường ngay cả ga trải giường cũng không đổi liền ngủ thậtsay.
Có lẽ bởi vì mới đến nên trong phòng cô ngoại trừ cái giường kia thì không có bấtkỳ cái gì, dĩ nhiên cũng không có rèm cửa, hình như cô cũng không chú ý lắm đếnviệc này, bởi vì tình trạng này đơn sơ duy trì gần nửa năm, sau đó mới bắt đầutừ từ có thêm một ít đồ điện gia dụng.
Anh rất khó không chú ý tới cô, bởi vì phòng cô không có rèm cửa, cô lại cứ thoảimái phơi bày cuộc sống riêng tư của mình ra trước mắt anh.
Cô nằm ở trên giường đọc tiểu thuyết trinh thám, cô nằm ngửa trên sàn phòngkhách không có vật gì làm Sit-Ups (nằm xuống rồi ngồi dậy lưng thẳng, chân duỗithẳng – chắc là cách gập bụng), cô tắm xong chỉ quấn một chiếc khăn tắm liềnlao ra nghe điện thoại, cô nấu ba bữa ăn, một mình tự ăn, cô sẽ một mình nóichuyện với những chậu hoa trên ban công rồi cười khúc khích, cô vừa phơi quầnáo vừa hát, thỉnh thoảng còn dựa vào tường trên ban công, ngẩn người nhìnphương xa phảng phất, hơn nữa trừ chạy bộ buổi sáng và đi ra ngoài mua thức ănhầu như cô đều ở nhà cả ngày.
Sau đó có một ngày, anh không thấy cô.