Bảo Bối Cả Gan Dám Bỏ Trốn

9/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên Khác: Đầu Gỗ Mãnh Nam Truy Tân Nương Mãnh Nam Đầu Gỗ Theo Dõi Cô Dâu
Bộ 5 City Hunter Hệ Liệt
Bị bệnh rình lén người khác? Anh không bao giờ thừa nhận mình là tên biếи ŧɦái. Muốn trách thì trách chính cô vừa cô lười biếng lại thêm ngốc nghếch. Đem tất cả sinh hoạt cá nhân của cô bày ra trước m …
Xem Thêm

Thu hồi tầm mắt, cô nhìn vào kính chiếu hậu thấy hốc mắt mình hơi đỏ lên, đànhquay mặt đi nhìn cảnh ngoài cửa sổ, cô hi vọng anh không chú ý tới, bởi vì côkhông biết nên giải thích như thế nào.

Mặc kệ như thế nào, anh thủy chung không có hỏi, chỉ giữa đường dừng xe lại, côkhông hỏi anh tại sao lại dừng xe, anh cũng không nói gì, cứ như vậy xuống xe rờiđi.

Chỉ chốc lát liền trở lại, trong tay cầm một ly cà phê Starbucks (1) và một phầnsandwich, đưa cô.

(1: Starbucks là một thương hiệu cà phê nổi tiếng trên thế giới. Hãng cà phêStarbucks có trụ sở chính ở Seattle, Washington, Hoa Kỳ; ngoài ra, hãng có17.800 quán ở 49 quốc gia, bao gồm 11.068 quán ở Hoa Kỳ, gần 1.000 ở Canada vàhơn 800 ở Nhật Bản)

Cô không biết nên nói gì, tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn anh, anh đem cà phê vàsandwich nhét vào tay cô, ngồi lên ghế lái rồi khởi động xe chạy đi, lần này xemột đường chạy thẳng về nhà trọ.

Khi xe dừng lại, cô hơi lo lắng hoài nghi, cầm trong tay cà phê và sandwich anhđưa, cô nhìn anh, cảm thấy mình nên nói gì đó, nhưng lại không biết nói gì, côchần chờ một chút cuối cùng vẫn quyết định nói cám ơn.

"A. . . . . . Cám ơn cà phê và sandwich của anh. . . . . ."

Anh nhìn cô với nét mặt kỳ lạ, trong nháy mắt cô tưởng anh sẽ đưa tay lên sờ mặtmình, nhưng cuối cùng tay anh vẫn không rời vô-lăng, chỉ mở miệng nói câu:"Không có gì."

Cô không biết mình đang mong chờ điều gì, cô xuống xe, anh lái xe rời đi lưu lạivết bánh xe trên mặt tuyết, không lâu sau tuyết đã che lấp dấu vết đó.

Ngực lại cảm thấy buồn bực, cô thở sâu, cầm lấy cà phê và sandwich xoay ngườiđi vào cửa.

Tuyết rơi cả ngày, khiến toàn bộ cảnh sắc ngoài cửa sổ biến thành thế giới màutrắng.

Cửa sổ nhà đối diện vẫn bị che khuất, lầu ba, lầu bốn dùng ván gỗ còn lầu năm và lầu sáu được rèm cửa sổ che kín không có một khe hở.

Cả ngày, Đường Lâm đều dọn dẹp phòng, cô phải khiến mình bận rộn để không suy nghĩ lung tung, nhưng cách này cũng không có hiệu quả như mong đợi, cô không có nghĩ đến đề nghị của Á Lệ Toa, mà trong đầu đều là hình ảnh của cái người thích sạch sẽ và cuồng vận động.

Cô không tự giác vẫn cứ liếc nhìn về phía nhà anh.

Chín giờ sáng, đội dọn vệ sinh nhà anh đến, tổng cộng có ba người, cô thấy có một người trong số họ đi vào phòng bếp sắp xếp và bổ sung thêm thức ăn.

Hai giờ chiều, họ cũng giống như khi tới nhanh chóng rời đi.

Gần đến hoàng hôn thì anh trở về.

Khi anh vào cửa thì cô mới phát hện mình giống như một người cuồng rình trộm cứ nhìn chằm chằm nhà anh cả ngày.

Thật là, cô đang làm cái gì đây?

Ném cuốn tiểu thuyết trinh thám căn bản không được cô xem lấy một trang xuống, Đường Lâm từ trên giường nhảy dựng lên, đi đến phòng bếp đi nấu cơm, lần nữa khiến mình phải làm việc bận rộn.

Cô cố ý chọn món mỳ Ý để nấu vì nó hơi khó, khi cô chuẩn bị tốt tất cả các nguyên liệu thì phát hiện trong nhà đã hết dầu ô liu, không thể chuẩn bị rồi mà không nấu, tuy bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, cô lấy áo choàng dài khoát vào, mang theo bóp tiền xuống lầu đi đến cửa hàng gần nhất để mua.

Khi quay về, vô tình thấy một cô gái đứng ngoài cửa nhà anh.

Cô gái đó có dáng người nhỏ nhắn, mái tóc màu đen, có gương mặt của người phương Đông, cô ấy đưa tay nhấn chuông cửa, nhưng cánh cửa vẫn không mở ra, từng mảnh bông tuyết bay xuống đậu trên người cô ấy, cô gái kia nở một nụ cười bất đắc dĩ.

Đường Lâm biết anh đang ở nhà, cũng không đi ra ngoài, chắc canh là không muốn mở cửa.

Cô cảm thấy tò mò, đang chần chừ không biết có nên đi qua đó hay không thì cô gái kia đã lấy chìa khóa từ trong túi xách ra, mở cửa đi vào trong.

Đường Lâm xách dầu ô liu sững sờ tại chỗ, mãi cho đến khi có một chiếc xe chạy ngang qua, cô tỉnh táo lại, vội vàng xoay người vào cửa, đi lên cầu thang về nhà mình.

Cởϊ áσ khoác ra, cô cầm dầu ô liu đi vào phòng bếp, bật bếp, cho dầu vào chảo, xào rau.

Tại sao cô gái kia lại có chìa khóa nhà anh?

Cô lấy thìa gỗ đảo ớt chuông ba màu trong nồi, chúng nó nhảy múa theo tay cô, cô đổ chúng ra đĩa để cho nguội, rồi lại cho thêm dầu vào chảo, rồi bỏ thịt gà ướt muối và hương thảo [1] đã cắt nhỏ vào chảo.

Có lẽ cô ấy là em gái của anh. . . . . . Hoặc là chị họ, em họ, 000XXX. . . . . .

Cô nhìn chằm chằm thịt gà trong nồi, y như bọn chúng có thâm thù đại hận với cô bị cô cho vào chảo xào.

Ngốc! Nhìn anh như thế nào cũng không giống người có dòng máu Phương Đông——

Nói không chừng họ chỉ là bạn bè bình thường. . . . . . Có chìa khóa nhà mà là bạn bè bình thường? Hơn nữa còn là nữ ?

Đường Lâm, tại sao cô lại không chịu thừa nhận cô gái đó là bạn gái anh!

Thật ra sự thật đúng là như vậy cũng không có gì kỳ lạ, tuy rằng anh thích sạch sẽ lại cuồng vận động, hơn nữa lại trầm mặc cô độc nhưng cũng sẽ có người yêu, huống chi bộ dáng anh lại không khó xem, có bạn gái cũng là chuyện bình thường . . . . . .

Đúng vậy, thế nhưng cô lại cho rằng anh có tình cảm với cô.

"Đáng chết!" Cô bị dầu nóng bắn lên tay, vội vàng rút tay đi đến vòi nước rửa nước lạnh.

Cô phải bắt mình không suy nghĩ lung tung nữa!

Vết sưng đỏ trên mu bàn tay mãi một lúc lâu sau mới bớt, cô tắt vòi nước, cô nhăn mày lấy thịt gà xào đặt lên bàn, sau đó đem sợi mì đã nấu chín trụng qua nước lạnh.

Bỏ tay vào đó, quấy, quấy, quấy ——

Một phút, hai phút, ba phút. . . . . .

Nói đi nói lại, cô gái kia có thể chỉ là một người bạn khác giới rất thân với anh mà thôi, có lẽ cô đưa ra quyết định khá sớm rồi.

"Hừ hừ hừ. . . . . ."

OK, thật tốt, cô đang cười lạnh sao?

Đường Lâmtrợn trừng mắt với chính mình, vội vàng đổ mỳ ý ra, bỏ vào đĩa, cho thêm một ít tiêu trắng đặt thịt gà hương thảo và ớt chuông lên trên rồi rắc một lượng vừa đủ phô mai cắt nhỏ, sau đó đặt tất cả vàolò nướng.

Đợi trong vài phút lý, trong đầu không ngừng suy nghĩ, rốt cuộc mỳ Ý cũng chín, cô hít sâu, hạ quyết tâm lấy nó ra, xoay người đi ra khỏi phòng bếp, đi đến phòng khách ăn, nhưng hai mắt không khống chế được cứ nhìn về nhà đối diện vẫn không có động tĩnh gì.

Nhìn đi, cái gì cũng chưa xảy ra? Có lẽ gái kia đã đi rồi.

Cô lấy dĩa ăn mỳ Ý còn nóng trước mặt, tự an ủi bản thân. Thời gian trôi qua càng lâu, tâm tình cô cũng dần dần tốt lên, đột nhiên đèn sáng lên, không phải phòng bếp, mà là một gian phòng khác.

Cái dĩa cô đang cuốn mỳ Ý dừng lại giữa không trung, bởi vì cô gái kia kéo rèm cửa lầu sáu của anh ra sau đó từng cái từng cái, từng phòng từng phòng.

Không lâu sau, anh xuất hiện vẻ mặt tức giận tranh cãi với cô gái kia.

Hy vọng nho nhỏ mới vừa rồi thiếu chút bị dập tắt nhanh chóng bùng lên, cô trừng lớn mắt, bưng đĩa mỳ trước mặt tìm một vị trí thuận lợi ngồi xuống, nhìn lén kia hai người.

Ai ngờ cô ngồi chưa nóng đít, đã bị anh phát hiện, một giây sau, anh bá đạo kéo rèm lại, giống như tạt cho cô một gáo nước lạnh.

Từng cái từng cái, một phòng lại một phòng, mỗi cánh cửa sổ thấy được mặt cô đều bị anh kéo rèm che lại, anh cũng không hề nhìn cô lấy một lần.

Cô gái Đông Phương kia cũng không kéo rèm ra nữa, chỉ là khuôn mặt đanh lại.

Buồn bực khiến cô đem phần thức ăn còn dư lại trước mặt bỏ đi, sau khi Đường Lâm rửa toàn bộ chén đĩa, nồi niêu xoong chảo, chậu rửa, rồi lại dùng sức cọ rửa phòng bếp, bếp ga rồi đến tủ chén, trần nhà rồi sàn nhà, không bỏ sót chỗ nào, thậm chí cô còn lau cả chụp đèn, cho đến khi hết sức lực, cô mới trở lại phòng tắm nhanh qua nước ấm, rồi ngã xuống giường ngủ.

Thêm Bình Luận