Bảo Bối Cả Gan Dám Bỏ Trốn

9/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên Khác: Đầu Gỗ Mãnh Nam Truy Tân Nương Mãnh Nam Đầu Gỗ Theo Dõi Cô Dâu
Bộ 5 City Hunter Hệ Liệt
Bị bệnh rình lén người khác? Anh không bao giờ thừa nhận mình là tên biếи ŧɦái. Muốn trách thì trách chính cô vừa cô lười biếng lại thêm ngốc nghếch. Đem tất cả sinh hoạt cá nhân của cô bày ra trước m …
Xem Thêm

Cô trấn lấy lại tinh thần, buộc mình buông tay ra, trấn định nhìn anh nói: "May mà anh nhanh tay."

Anh lâm vào trầm mặc, cô không biết anh đang nghĩ gì, sau đó anh buông lỏng tay.

Cô lui ra từng bước, lần này rút kinh nghiệm tránh xa cầu thang, cô nhìn thấy cái đĩa đã biến thành những mảnh vụn, vội ngồi xuống dọn dẹp.

"Xin lỗi đã biến nhà anh thành như vậy, nhà anh có chổi hay máy hút bụi không, tôi –"

Cô còn chưa kịp ngồi xuống, cánh tay đã bị anh bắt lấy.

"Không cần, tôi sẽ kêu người đến dọn."

Cô nhìn chằm chằm bàn tay anh, người này thật thô lỗ.

Hình như ý thức được mình dùng sức hơi quá, liền buông tay ra, xoay người đi về cánh cửa inox phía bên kia, "Cô đi theo hướng này."

Cô không có lựa chọn nào khác là phải đuổi theo, sau khi cô tiến vào cánh cửa inox kia liền đóng lại, sau khi anh nhấn cái nút, thì thang máy liền đi xuống, đến lầu một thì mở ra.

Ngay lúc cánh cửa thang mở ra, thì đồng thời đèn lầu một đèn cũng sáng lên, ngoài cửa đỗ ba chiếc mô tô, phía sau mô tô là chiếc xe Jeep màu đen.

Anh lại nhấn một cái nút, cửa nhà xe nâng lên.

Cô không biết nên nói gì với anh, tim của cô vẫn đang đập nhanh, suy nghĩ có chút hỗn loạn, cho nên chỉ qua loa nói lời cám ơn và tạm biệt, sau đó liền vội vã đi ra ngoài, sau khi cô đi cửa nhà để xe cũng chậm rãi hạ xuống, lúc rời đi cô thoáng thấy anh vẫn đứng ở cửa thang máy.

phan 3

Hàng cây ngoài cửa sổ đang rụng những chiếc lá cuối cùng.

"Mình nghe nói cậu đã từ chức tại tập chí "Vòng quanh tráí đất" rồi."

"Mùa đông năm nay rất lạnh, không biết mấy hôm nữa có tuyết rơikhông?" Đường Lâm cắt bò bít tết, hỏi một đường trả lời một nẻo.

"Thật sao?" Á Lệ Toa không để ý đến sự né tránh của cô, tiếp tục mởmiệng hỏi tới.

Đường Lâm dừng động tác cắt thịt bò, nhìn mỹ nữ tóc vàng trước mặt, biết cô ấysẽ không buông tha, Đường Lâm thu tầm mắt lại nhìn đĩa thịt bò bít tết củamình, tự nhiên lại không muốn ăn nữa.

"Đúng vậy." Cô trả lời.

"Tại sao?"

Cô để dao nĩa xuống, thở dài trong lòng, rõ ràng có thể nhận thấy bữa ăn này đãbị phá hủy. "Cậu biết tại sao mà."

Cô không tin Á Lệ Toa lại không biết nguyên nhân, dù sao cô cũng công khai bí mậtrồi.

"Cho nên đó là sự thật. Cậu không thể cầm máy chụp hình được nữa? Không thểbấm máy được nữa?" Á Lệ Toa cũng để dao nĩa xuống, thu hồi nụ cười, nghiêmnghị nhìn người trước mặt từng được khen là thiên tài chụp ảnh thế hệ mới.

Nhìn Đường Lâm cam chịu, cô đơn giản không thể tin được.

"Đường Lâm, ngay cả khi cậu bị gấu đuổi, bị thổ dân vây bắt, bị voi rượt,thậm chí đi lạc trong rừng mà bị sốt rét và thương hàn nhưng vẫn tiếp tục kiêntrì chụp hình, bây giờ cậu lại nói từ bỏ? Đừng có nói đùa!"

"Tại sao cậu lại quan tâm đến vấn đề này?" Cô giương mắt nhìn Á LệToa, nói thẳng vào vấn đề.

Á Lệ Toa là bạn cùng phòng với cô khi học đại học, nhưng hai nguời không phảilà bạn thân, sau khi tốt nghiệp tỉnh thoảng có liên lạc cũng vì cả hai đều ởSeattle mà thôi.

Á Lệ toa trời sinh giống như nữ vương, bốn năm đại học cô ấy liên tục là hoakhôi của trường, cha là trùm truyền thông, tiền trong nhà nhiều đến nỗi có thểchất đầy căn phòng các cô ở lúc đó, cô ấy đi tới đâu đều có một đám ruồi bọ chạytheo để lấy lòng.

Cho đến bây giờ Đường Lâm cũng không hiểu vị thiên kim tiểu thư này tại sao lạikhông chịu ở trong ngôi biệt thự sang trọng mà lại chạy đến chen chúc với cáccô trong cái phòng ký túc xá nhỏ như l*иg chim.

Mặc dù xét về cá tính hay gia thế hai người đều khác nhau rất xa, cuộc sống đạihọc vẫn là mệnh ai đó sống, sau khi tốt nghiệp đương nhiên cô xin làm việc tạimột phòng chụp ảnh nhỏ này, Á Lệ Toa lại khiến mọi người kinh ngạc, từ bỏ sựche chở của cha, từ một nơi xa xôi chạy đến Seattle, xin làm một phóng viên nhonhỏ của một tờ tạp chí, quyết tâm làm từ chức thấp nhất làm lên.

Trong thành phố này không có mấy người biết Á Lệ Toa là con gái của ai, ĐườngLâm vẫn tưởng rằng cô ấy sẽ giống như những vị đại tiểu thư khác làm được vàitháng sẽ từ bỏ, không ngờ rằng cô ấy không từ bỏ mà chỉ trong vòng vài năm đãlàm cho tạp chí ấy sinh động hẳn.

"Tại sao lại quan tâm đến vấn đề này?" Á Lệ Toa trừng mắt nhìn cô,sau đó cười. "Bởi vì mình muốn hợp tác với cậu."

Cô nhíu mày, "Hợp tác?"

Nhìn thấy cô cũng không muốn động đến thức ăn trên bàn, Á Lệ Toa ngoắc tay, phụcvụ lập tức đi tới, dọn thức ăn trên bàn xuống.

"Mình mới được thăng chức cách đây vài ngày." Á Lệ toa cầm khăn ănlau miệng, sau đó mới lấy danh thϊếp đưa cho cô. "Bây giờ mình làm Tổngbiên tập. Công ty của mình định làm một chuyên mục mới về địa lý, mình cần mộtnhϊếp ảnh gia chuyên nghiệp, nhất định người đó có thể lên núi xuống biển, vàkhông có tính tình cổ quái, có thể chụp được tấm hình có chất lượng tốt, hiểurõ vị trí địa lý, hơn nữa còn phải có thể đột nhiên đi công tác vàitháng."

Đường Lâm cầm tấm danh thϊếp mới tinh kia, im lặng một lúc lâu, sau đó cười khổnói: "Cậu biết mình không có cách nào."

"Những lời đồn bên ngoài đều là những lý do hoang đường vốn không thể thuyếtphục được mình." Á Lệ Toa nhìn cô, nghiêm túc nói: "Mình biết cậu vìchụp ảnh mà phải hy sinh những gì, mình không tin cậu có thể dễ dàng từ bỏ nhưvậy."

Cô nhìn cảnh ngoài phố, tự giễu nói: "Sự thật là, mình đã từ bỏ."

"Mình đã xem qua những tấm hình cậu chụp, mình nghĩ cậu rõ ràng hơn mìnhthế giới này không giống như trong hình. Mình biết sự kiện kia đã đả kích rất lớnđến cậu, nhưng theo mình thấy đó chỉ là việc rất nhỏ, gặp phải thử thách cậu phảivượt qua nó, trốn tránh không phải là cách hay, cậu càng trốn, nó càng sẽ bámtheo cậu cả đời."

Không tự chủ nắm chặt nắm đấm, cô vẫn nhìn cảnh ở ngoài, im lặng.

Á Lệ Toa thấy thế, cũng không ép cô, lui từng bước nói: "Như vậy đi, chuyệnnày thật ra cũng không cấp, cậu không cần phải trả lời mình ngay bây giờ, chíít đồng ý với mình cậu sẽ xem xét."

Cô cười khổ, cái gì cũng không nói.

Tuyết rơi.

Mới vừa đi được năm cây số, bầu trời liền xuất hiện bông tuyết đang nhẹ rơi.

Cô dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời, tuyết trắng như vầng sáng tỏa ranhẹ rơi, bám trên người của cô, cô thở ra làn khói trắng.

Nếu là lúc trước, cô sẽ không thể chờ đợi mà chụp ngay những bông tuyết đầumùa, nhưng hiện tại cô lại rất khó nhìn thế giới này qua ống kính.

Á Lệ Toa muốn cô suy nghĩ, nhưng không biết cô đã sớm biến thành tiểu quỷ nhátgan. . . . . .

Hít một hơi thật sâu, cô nhắm mắt lại, những hình ảnh trước đây lại hiện ra trướcmắt ——

Một chiếc xe dừng lại bên cạnh cô, nghe thấy tiếng xe, cô lấy lại tinh thần, mởra mắt, nhìn thấy người đàn ông tên Adam, và chiếc xe Jeep màu đen.

Anh ngồi trên xe nhìn cô, chân mày nhíu chặt lại.

Cổ họng cô co rút, tâm tình còn chưa hồi phục như cũ, nhất thời không hiểu tạisao anh lại ở đây, sau đó cô nhớ hôm nay là thứ sáu, ngày mà anh đi đến một nơinào đó bí mật.

"Lên xe." Anh nói.

Cô đứng im tại chỗ, biết nhất định mình xem ra có chút mờ mịt, bởi vì chính xáccô cực kỳ mờ mịt, sau đó mới nghĩ đến có lẽ anh muốn đưa cô về.

Cô lên xe, bởi vì càng lúc tuyết rơi càng lớn rồi.

Anh không nói gì, chỉ là lái xe ra ngoài, rồi mới cầm khăn lông đưa cho cô, đểcô lau đi những bông tuyết trên người đang bắt đầu tan chảy.

Trên khăn mặt có mùi Lavender (1), cô hơi kinh ngạc, không khỏi liếc mắt nhìnanh, anh chuyên tâm lái xe, gương mặt nguội lạnh không nhìn ra bất kỳ cảm xúcgì.

(1 Lavender: Hoa oải hương là một loại cây thuộc họ Hoa môi. Cây oải hương làloại cây bụi thường niên có mùi thơm nồng, xuất xứ từ vùng Địa Trung Hải. Tênkhoa học của nó Lavendula, từ tiếng Latinh lavare, có nghĩa là rửa)

Có lẽ cô không nên quá kinh ngạc, bởi vì cô nhận thấy rằng người đàn ông này hếtsức tốt bụng, anh là con cháu nhà giàu, có tiền đến mức có thể thuê người đến dọndẹp, hưởng thụ cuộc sống ẩn cư cô độc.

Thêm Bình Luận