Bảo Bối Cả Gan Dám Bỏ Trốn

9.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên Khác: Đầu Gỗ Mãnh Nam Truy Tân Nương Mãnh Nam Đầu Gỗ Theo Dõi Cô Dâu
Bộ 5 City Hunter Hệ Liệt
Bị bệnh rình lén người khác? Anh không bao giờ thừa nhận mình là tên biếи ŧɦái. Muốn trách thì trách chính cô vừa cô lười biếng lại thêm ngốc nghếch. Đem tất cả sinh hoạt cá nhân của cô bày ra trước m …
Xem Thêm

"Hi." Cô nói, bên môi nở ra một nụ cười.

Anh không nói gì, chỉ ngồi trên xe nhìn chằm chằmcô.

Trong nháy mắt hình như cô hơi lúng túng, nhưng vẫntiếp tục giữ nụ cười, "Cám ơn anh lúc sáng đã giúp đỡ, này, cái này choanh." Cô đưa cái túi cho anh, "Xin lỗi đã làm hư áo khoác của anh, vếtmáu kia giặt không sạch, cho nên tôi đã đến cửa hàng mua một cái mới."

Anh nhìn cái túi trên tay cô, không nói lời nào, mộtlúc lâu sau mới đưa tay nhận lấy.

"Tôi đoán anh ở gần đây, cho nên mới ở đây chờ,thật may là tôi không đoán sai." Thấy tay anh nhận lấy cái túi, cô thởphào nhẹ nhõm, mỉm cười hỏi: "Đúng rồi, anh mới chuyển đến sao? Hình nhưtrước đây tôi chưa từng thấy anh."

Tầm mắt của anh chuyển từ cái túi lên trên, cho đếnnhìn thẳng vào mắt của cô, mới chậm rãi mở miệng nói: "Không phải."

Không biết tại sao, mặc dù trên mặt anh vẫn là vẻmặt lạnh lùng, nhưng cô lại cảm thấy hình như anh đang tức giận, khi cô vẫnđang hoài nghi xem mình đã nói sai điều gì, anh đột nhiên lại mở miệng hỏi:"Còn có việc sao?"

"À. . . . . . Không có." Anh không chútkhách khí hỏi, giống như cô đang đến quấy rầy anh, đột nhiên cô cảm thấy ngượngngùng, nhất thời nụ cười cứng lại trên mặt.

Anh không nhìn cô thêm một lần, khởi động xe.

Cô phẫn nộ xoay người trở về nhà trọ, lại nhìn thấyanh lái xe đến nhà trọ đối diện, cô dừng bước, chết đứng tại chỗ.

Không thể nào?

Hình như lầu một kia từ trước đến giờ không mở cửabây giờ lại mở toang ra để anh lái xe lái vào.

Lần này thật mất thể diện quá mà, anh ở đối diện,nhưng mà. . . . . . Không đúng, không phải nhà trọ này không có ai ở sao? Cho tớibây giờ cô chưa từng thấy có ánh đèn nào phát ra từ đó, cũng chưa từng có thấycó ai ra vào, cô vẫn cho rằng đó là căn nhà bị bỏ trống.

Lầu bốn sáng đèn.

Cô mở to mắt ra, mặc dù chỉ từ khe nhỏ của rèm cửachỉ phát ra vài tia sáng, nhưng chính xác đò ánh đèn từ lầu bốn, tất nhiên đócũng không phải là căn nhà bị bỏ trống, nhưng từ trước đến giờ cô chưa từng thấyqua –

Nhìn chằm chằm ánh đèn xuyên qua rèm cửa sổ, cô lạisuy nghĩ một chút, sau đó nghĩ ra, có lẽ cô từng gặp qua, nhưng không đặc biệtchú ý; trên thực tế, hiện tại nếu không phải cô ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm,có thể cũng sẽ bỏ qua ánh đèn phát ra từ cánh cửa sổ kia.

Nhưng, chờ một chút, nếu như lầu bốn có người ở, vậylầu năm cùng lầu sáu thì sao?

Cô chuyển bước, dùng tốc độ nhanh nhất leo lên lầusáu, trở lại nhà mình, đứng ở ban công nhìn về căn nhà đối diện kia dò xét.

Vẫn tối, không có sáng đèn.

Thật may là người đàn ông kia là ở lầu bốn, nếunhư anh ở lầu sáu, không phải cô đã bị nhìn thấy hết rồi sao? Từ ba năm trướcsau khi chuyển đến đây, bởi vì thấy đối diện không có người ở, cho nên cô cho rằngđó là căn nhà bị bỏ trống, vì thế nên lười treo rèm cửa sổ, nếu như đối diện cóngười ở. . . . . .

Nhưng thật may là không có.

Cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó đột nhiên cánh cửa sổbị người khác mở ra, ánh sáng liền hắt ra . Cái người Arnold Schwarzenegger đóđi vào phòng bếp, mở tủ lạnh, rót một ly nước uống.

Cô ngây dại, trong óc một mảnh mờ mịt, một giâysau, anh nhìn thấy cô.

Anh cũng không dừng lại động tác uống nước, anh uốnghết ly nước, để ly xuống bàn, xoay người biến mất phía sau cánh cửa.

Cô từ từ, từ từ quay người lại, phòng khách của cônhìn không sót gì, sợ rằng phòng ngủ bên cạnh của cô nhìn cũng vậy.

Ông trời. . . . . .

Màu đỏ hồng từ từ hiện lên hai gò má và hai lỗtai, cô ngồi chồm hổm xuống ban công, lúng túng vuốt hai gò má nóng bừng rêи ɾỉra tiếng.

Cô đã làm những gì trong phòng? Trùm khăn tắm chạytới chạy lui? Mặc đồ lót tập thể dục? Ở trên giường làm cũng làm động tác đạpxe đạp? Thật may cô không tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy tới chạy trong phòng – khoan, khôngcó sao?

Cô chợt ngẩng đầu lên, rất cố gắng nghĩ lại.

Ừ, chắc là không có.

Vuốt vuốt ngực thầm khen mình, cô hít sâu một hơi,sau đó cầu xin ông trời, không nên để cô có cơ hội gặp lại anh lần nữa, nếukhông cô chỉ còn cách chiu đầu xuống đất.

Còn hiện tại, cô phải đi mua rèm cửa đã!

Đã qua ba ngày, phòng đối diện vẫn một mảnh tốiđen, không có bất kỳ dấu vết hoạt động nào.

Cô xác định anh ở đây, bởi vì ban công nhà cô đốidiện với phòng bếp nhà anh, hơn nữa đó là căn phòng duy nhất không có rèm cửa,mặc dù cô không thấy anh ra vào, nhưng những gói cà phê trên bàn ở phòng bếp mỗingày đều thay đổi, cà phê không ngừng tăng lên rồi lại giảm bớt, ba ngày qua,nó chưa từng hết.

Qua vài ngày cô không nhịn được bèn qua nhà hàngxóm hỏi thăm, ngoài dự đoán của cô, anh đã ở đây năm năm, sớm hơn cô hai năm,bình thường không ra ngoài, vì vậy cũng có rất nhiều người giống cô tưởng rằngcăn phòng đó bỏ trống.

Kinh tế của anh không thiếu thốn, quần áo và xe củaanh đều không phải là bình thường, mức lương của anh cũng rất cao. Thứ sáu hàngtuần anh sẽ ra ngoài, lúc anh ra ngoài, sẽ có người tới quét dọn phòng, bổ sungthức ăn. Anh chưa từng mua đồ ở những quán gần đó, anh vô cùng quái gở, nhườngnhư không nói chuyện với ai, bởi vì anh cũng chưa bao giờ chào hỏi ai.

Không có ai biết người đàn ông kia làm gì, hìnhnhư cũng không ai biết tên của anh.

Lại liếc nhìn về phía đối diện một cái, cô tiếp tụcngồi trong phòng khách quấy nồi bột mì và bơ.

Mua rèm cửa về.

Ngày đầu tiên, cô không dám kéo rèm cửa ra, nhưnglại không nhịn được thỉnh thoảng lại nhấc một góc rèm lên nhìn lén, cô vẫnkhông thấy anh, căn phòng kia vẫn ên lặng giống như đã mấy chục năm không cóngười ở.

Ngày thứ hai, cô bắt đầu có cảm thấy mình quá lo lắng,cho nên kéo rèm cửa ra, phòng anh ở vẫn không có động tĩnh gì.

Ngày hôm nay cô đi đến phòng khám thú y thăm conchó kia, lúc đang hỏi thăm tiền thuốc, mới biết chiều hôm đó anh đã ghé quađây.

"Đã trả? Làm sao có thể? Xin hỏi ai đã trả vậy?"

"Gì? Cô không biết sao? Buổi chiều hôm KiềuKhả được đưa vào đây, có một người đàn ông khôi ngô đến bấm chuông cửa, cũng thậtkỳ quái, đúng không? Phòng khám chúng tôi không khoá cửa, nhưng anh ta cũngkhông đẩy cửa đi vào, mà cứ bấm chuông. Tôi đi ra ngoài xem coi là chuyện gì xảyra, thì anh ta hỏi tình trạng của Kiều Khả, sau đó trả tiền thuốc rồi liềnđi."

Cô không thể nghĩ ra là ai mà lại làm chuyện này,mặc dù có thể là người đàn ông kia, cô hỏi: "Có phải người đó có gương mặtgóc cạnh, tóc màu vàng nhạt? Lái chiếc xe Jeep màu đen?"

"Đúng vậy, tôi tưởng anh ta là bạn củacô." Cô nhân viên phòng khám bệnh gật đầu nói.

Thật kỳ quặc, cô cứ tưởng rằng tên kia không thíchchó chứ, thoạt nhìn anh ta giống như sẽ không quan tâm đến chuyện này, nhưnganh ta lại chạy đến đây giúp Kiều Khả trả tiền thuốc.

Lại liếc đen phòng tối đen kia một cái, cô rót bộtmì đã quấy xong vào trong khuôn, sau đó đưa vào lò nướng.

Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong?

Chuông điện thoại vang lên, cô ra khỏi phòng bếp,đi đến phòng khách bắt điện thoại.

"A lô?"

"Đường Lâm phải không?"

Trong điện thoại truyền đến giọng của Á Lệ Toa, côthở dài trong lòng. "Là mình."

"Mình nghe nói cậu từ Châu Phi về đã nửa năm,tại sao không gọi điện cho mình? Làm mình thật lo lắng ."

"Xin lỗi, vì trong người không khoẻ, cho nênmuốn nghỉ ngơi một thời gian." Cô mở miệng cho có lệ, vừa cầm bình tướihoa đi tới ban công tưới nước cho mấy cây hoa.

"A? vậy sao? Vậy bây giờ đã đỡ hơnchưa?"

"Tốt hơn rất nhiều, cám ơn."

"Như vậy đi, dù sao chúng ta cũng đã lâukhông gặp, chọn thời gian rảnh ra ngoài ăn cơm đi. Trưa mai thì sao, cậu cảm thấynhư thế nào?"

"Ơ. . . . . ." Cô vốn định mở miệng cựtuyệt, nhưng nghĩ lại cô cũng lâu rồi chưa ra ngoài ăn cơm, cho nên liền sửa miệngđồng ý, "Được, vậy đi ăn ở đâu đây?"

Á Lệ Toa nói tên một nhà ăn, cô đi trở lại phòngkhách, cầm lấy giấy bút ghi lại địa chỉ, sau đó cúp điện thoại, không nhịn đượcngồi trên ghế sa lon, nhìn bức hình chụp thảo nguyên Châu Phi đang treo trên tườngtới ngây người.

Thêm Bình Luận