Bảo Bối Cả Gan Dám Bỏ Trốn

9/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên Khác: Đầu Gỗ Mãnh Nam Truy Tân Nương Mãnh Nam Đầu Gỗ Theo Dõi Cô Dâu
Bộ 5 City Hunter Hệ Liệt
Bị bệnh rình lén người khác? Anh không bao giờ thừa nhận mình là tên biếи ŧɦái. Muốn trách thì trách chính cô vừa cô lười biếng lại thêm ngốc nghếch. Đem tất cả sinh hoạt cá nhân của cô bày ra trước m …
Xem Thêm

"Này, chờ một chút." Mặt cô ửng hồng muốn ngăn cản anh.

Anh không muốn chờ dù chỉ một chút, anh đã chờ cả buổi tối rồi, anh lật người đặt cô dưới thân, gặm cắn vai cô,

" Adam, em nói thật mà... đừng nháo... a... ghét..." Cô dùng hết tất cả biện pháp để kéo tay anh, nhưng không có cách nào ngăn cản miệng anh, thấy anh càng ngày càng quá, cô đành sử dụng tuyệt chiêu, cắn anh.

Chiêu này rất hữu dụng, anh dừng lại, trừng mắt nhìn cô lên án, "Em cắn anh."

"Em muốn anh nghe em nói." Hai tay vẫn bị anh giữ chặt, mặt cô đỏ bừng, thở gấp.

Anh thích "Em muốn anh" chứ không thích mấy chữ ở phía sau, mặt anh nhăn lại tức giận hừ hừ một tiếng,"Chuyện gì?"

"Hôm nay là thứ sáu." Cô nhíu mày, nhắc nhở anh, "Em nghĩ rằng anh có việc."

Anh cứng người, ngẩng đầu muốn nhìn đồng hồ trên cổ tay nhưng lại không thấy.

"Đồng hồ ở trên đầu giường, em đè lên nó, nó khiến em không thoải mái." Biết anh đang tìm cái gì, cô liền nói, "Tám giờ rưỡi, anh có thể để em đứng lên không?"

Anh không cử động, đang suy tính mới tám rưỡi, còn kịp...

"Còn chưa ăn sáng." Mặt đỏ ửng vội vàng mở miệng, giống như là cô biết được anh đang nghĩ gì trong đầu, "Em làm chân giò hun khói, trứng, cà phê, sandwich cá Kình, súp bắp..."

Anh lại hôn cô, hôn cho đến khi đầu óc cô choáng váng, mới dốc hết sức bình sinh rời khỏi cô, bước xuống giường mặc quần áo và rửa mặt.

Trước khi đi, cô đưa túi thức ăng cho anh, "Một mình em ăn không hết."

Anh đưa tay nhận lấy, liền xoay người rời đi, nhưng cô lại gọi anh lại: "Adam, từ từ..."

"Nút áo của anh." Cô giơ tay lên cài lại hai nút áo cuối cùng cho anh, chỉnh lại cổ áo hơi nhếch lên giúp anh thuận tiện đưa tay vuốt lại mái tóc toán loạn của anh, sau đó phát hiện vẻ mặt si mê của anh ngón tay dừng lại trên tóc anh.

"Sao vậy?" Cô dịu dàng khẽ hỏi.

"Tới đây một chút." Một tay anh cầm áo khoác, một tay cầm đồ ăn sáng, cúi đầu nhìn cô.

"Hả?" Cô cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn nhích lại gần.

"Thêm chút nữa." Giọng của anh hơi khàn khàn.

Cô không hiểu nhưng vẫn lại gần thêm chút nữa, cả người hình như đều dán lên người anh, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười hỏi: "Như vậy được chưa?"

"Được." Anh nói sau đó liền cúi đầu hôn cô.

Đường Lâm sửng sốt, hai tay anh đều cầm đồ nhưng cô lại cảm thấy anh đanh ôm chặt cô, sau đó anh ngẩng đầu, thở nhẹ một hơi căn dặn: "Ở nhà chờ anh, không được đi lung tung."

Nói xong xoay người rời đi, không đến hai giây liền biến mất ở cửa cầu thang.

Đường Lâm sững sờ khẽ vuốt cánh môi đỏ mọng của mình, bỗng nhiệt độ cơ thể tăng cao, thật lâu sau cũng chưa giảm xuống.....

phan 5

Cơ thể người đàn ông này thật là sinh đẹp. Một tay cô chống mặt, mằnnghiêng nhìn anh đang ngủ say.

Trong đêm tối, đèn đường mờ ảo xuyên qua cửa sổ chiếu lên thân hình hoàn mỹ củaanh.

Ngũ quan rõ ràng, dáng người phập phồng hấp dẫn, l*иg ngực rộng lớn cơ bụng rắnchắc, cánh tay cường tráng cái mông vểnh cao, toàn thân trên dưới không có mộttý thịt thừa, da tay anh co giãn, hơn nữa cũng không có sẹo ít nhất đến bây giờcô chưa từng thấy một vết sẹo nào.

Anh siêng năng luyện tập nên cơ thể rất cơ bắp, trên thực tế cô thường hoàinghi tại sao quần áo trên người anh không bị những bắp thịt to khỏe đó xé nát.

Đôi khi ở cùng nhau cô cảm thấy mình như một mãnh thú luôn vươn móng vuốt chuẩnbị làm thịt con mồi, sức lực của anh luôn làm cô kinh hãi, nhưng anh vẫn rất cẩnthận khống chế sức mạnh của mình, nhưng cũng có thời điểm không khống chế được.

Thân thể của họ rất phù hợp, có khi làʍ t̠ìиɦ lại hết sức cuồng dã.

Mỗi lần anh phát hiện mình lưu lại vết thương trên cơ thể cô thì sẽ lấy thuốcbôi cho cô, nhẹ nhàng xoa bóp cho đến khi vết thương tiêu hết mới thôi, nhưng mấyngày sau đó anh sẽ kiểm tra lại lần nữa.

Anh giống như một võ sĩ khiến người khác kinh ngạc nhưng lại rất cẩn thận và dịudàng.

Ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve từ trán chuyển xuống cánh mũi thẳng tắp rồi lại đếnđôi môi mọng lưu luyến chuyển xuống cằm anh rồi đến yết hầu và dừng lại ở l*иgngực phập phồng.

Cô mở tay ra, lòng bàn tay có thể cảm nhận được nhịp tim của anh.

Kỳ thật thì anh không tính là đẹp trai, chỉ có thể xem là thuận mắt, tuy nhiêndáng người cao to khôi ngô lại rất tao nhã.

Khe khẽ thở dài, ngón tay tiếp tục miêu tả cơ ngực và cơ bụng của anh.

Người đàn ông này đúng là bụng sáu múi nha, người này toàn thân đều phát ra sứcquyến rũ nam tính mê hoặc đầu óc của cô.

Anh lại giống người bí ẩn, không thích nói chuyện cũng không thích ra khỏi nhà,anh chưa bao giờ nói về chuyện của mình, cho đến bây giờ cô cũng chỉ biết anhtên là Adam, ở đối diện nhà cô, không thích ra ngoài, thích xem phim điện ảnhcũ, thích sạch sẽ và cuồng vận động.

Đúng rồi anh còn không cam tâm tình nguyện mà cho cô số điện thoại.

Nghĩ đến biểu tình lúc đó của anh, cô không nhịn được bật cười ra tiếng, khi đócô còn tưởng rằng chiếc di động nhỏ xinh của mình đã bị anh phá hỏng rồi chứ.

Cho nên... có phải anh quan tâm cô không?

Mấy ngày ở Newyork, cô thật sự muốn gọi điện cho anh nhưng lại không có số điệnthoại của anh, sau lại cảm thấy có lẽ anh không phát hiện mấy ngày nay cô khôngcó ở nhà, không nghĩ tới...

Môi hồng giương nhẹ, cô lại nằm xuống giường, tâm tình rất vui vẻ.

Lúc đầu cô hơi lo lắng, cho rằng chỉ có mình nhiệt tình, cũng may không phải như vậy.

Không phải sao?

Cô lại lo lắng nhìn anh.

Tốt nhất không phải.

Bởi vì cô không có thói quen quan hệ với người khác đơn thuần chỉ là quan hệ trên giường.

Hi vọng không phải như vậy...

***

Vào trung tuần tháng mười hai thời tiết rất ấm áp, nhưng hai ngày nay lại có một đợt không khí lạnh.

Mặc dù lạnh nhưng cô vẫn dậy sớm, mặc đồ thể thao ra ngoài chạy bộ.

Trời lạnh nên ở trên đường không có nhiều người, mây dày đặc giống như bất cứ lúc nào cũng có thể có mưa tuyết, mỗi lần cô thở ra đều tỏa ra một làn khói trắng.

Hai chân có quy luật luân phiên nhau, cảnh vật gần biến mất ở phía sau, sau khi chạy được một vòng cô lại suy nghĩ lung tung....

Cuộc sống, mỗi ngày đều trôi qua: Buổi sáng, cô sẽ chạy bộ khi về thuận tiện mua bữa sáng cho Adam rồi cùng anh nói chuyện và ăn sáng. Sau đó anh nghỉ ngơi còn cô đến phòng khám thăm Kiều Khả rồi về nhà làm một số chuyện vặt và xem tiểu thuyết trinh thám. Buổi tối khi anh thức dậy sẽ qua nhà cô có đôi khi cô qua nhà anh.

Cuộc sống, thật sự có chút nhàn nhã.

Cô từng nghĩ đi tìm việc làm, trừ chụp hình kỳ thật cô không biết mình có thể làm công việc gì.

Không phải cô chưa từng thử cầm lên máy chụp hình, ngày đó Á Lệ Toa lại gọi điện đến dò xét ý tứ của cô, tuy nhiên cô vẫn từ chối, chiều hôm qua cô mở cái rương đã đi theo cô hơn nửa địa cầu, chỉ là mở ra chứ cô không có cách nào cầm máy chụp hình lên được.

Cô đấu tranh thật lâu, cuối cùng vẫn là đóng cái rương lại.

Dù tiền tiết kiệm cô gửi ngân hàng vẫn đủ để cô sống, cô trốn tránh, tự nhủ với bản thân như vậy sau đó tiếp tục cuộc sống an nhàn.

Kỳ quái là cho đến bây giờ người đàn ông kia vẫn không hỏi cô làm nghề gì, có lẽ là không cần thiết đi...

Nghĩ vậy cô liền thở dài. Cô luôn không hiểu anh đang nghĩ gì, tuy rằng anh cho cô số điện thoại nhưng sau đó họ không có tiến triển gì.

"A, xin lỗi!" Không cẩn thận đυ.ng phải người khác, lấy lại tinh thần vội nói xin lỗi, đối phương và cô cùng nói.

Cô vừa nhìn đã nhận ra đối phương là bác sĩ ở phòng khám thú y.

"Jonathan?" Cô hơi sửng sốt.

"Đường Lâm?" Jonathan mỉm cười, "Thật trùng hợp."

"Đúng nha, anh cũng chạy bộ sao?" Thấy anh đổ mồ hôi ướt đẫm bộ quần áo quần áo thể thao, cô hơi kinh ngạc trong thời tiết như vậy đa số mọi người đều không ra khỏi nhà, lúc trước bởi vì có liên quan đến nghề nghiệp cần phải duy trì thể lực tốt cho nên cô mới có thói quen chạy bộ mặc kệ gió mưa, tuy nhiên bây giờ cô đã không cầm máy chụp hình nữa nhưng nó đã trở thành thói quen.

Thêm Bình Luận