Chương 18
_ Anh hai..Không cần tiễn em đâu _ Diệp Minh Tuyết mỉm cười nói
_Em có thế vì anh trai siêu cấp soái ca của em mà ở lại không? _ Diệp Minh Thành luyến tiếc nhìn Minh Tuyết đang còn ở trong sân bay
Minh Tuyết thật sự rất muốn ở lại. Nhưng cô không thể nán lại ở đây hơn nữa. Vì tên Viêm Tước kia ăn no rửng mỡ , ngay khi hắn khỏi bệnh thì ngày nào hắn cũng đến gặp cô..... Cô đâu có muốn vậy. ..Haiz
Diệp Minh Thành hắn biết Minh Tuyết rời đi vì lí do gì nhưng anh thật không nỡ để em hắn đi. Mới gặp nhau được mấy ngày mà em gái yêu quý liền đi. Đều tại cái tên Viêm Tước khốn nạn kia...Lòng căm ghét Viêm Tước của Minh Thành cành ngày càng tăng cao
_ Minh Tuyết, em dám bước chân lên máy bay, xem tôi xử em như thế nào _ Giọng nói giận dữ quen thuộc vang lên
Thật bực mình. Anh đang họp cuộc họp quan trọng thì có cuộc gọi từ thám tử anh đặt bên Minh Tuyết thông báo rằng cô ấy muốn xuất cảnh
5 năm cô biến mất, anh rất khổ sở rồi. Một người thì có bao nhiêu 5 năm chứ...Anh thật không muốn thấy cô biến mất trong cuộc đời nữa. Vì thế khi nghe thấy tin tức anh chạy thẳng đến đây vượt qua biết bao đèn đỏ...
_ Sao...sao hắn lại ở đây_ Minh Tuyết ngỡ ngàng. Không suy nghĩ liền chạy thật mau vào bên trong. Nhưng chưa đi được nhiêu bước thì Viêm Tước đã bế cô lên xe hắn
Diệp Minh Thành thấy vậy, mặt đen,lại giận dữ nói : Thả em tôi ra
_ Cậu nói sao. Cô ấy là vợ tôi , tôi phải đem cô ấy về _ Viêm Tước mặt dày nói
_Em tôi không còn gì với cậu cả. Thả em ấy ra mau _Diệp Minh Minh Thành tức giận đến nổi gân xanh nổi đầy mặt
Nhưng Viêm Tước bình thản như chẳng có chẳng có chuyện gì xảy ra, cười nói : " Anh vợ, chào anh, tôi cùng vợ tôi sẽ trở về nhà của chúng tôi. Xin anh rể yên tâm. Tôi sẽ không làm gì Minh Tuyết cả " Nói xong liền cho xe chạy như bay, thật nhanh đã không thấy bóng dáng
Trên xe đang chạy
Anh làm gì vậy, mau thả tôi ra, chuyến bay của tôi bị trể rồi _ Minh Tuyết vừa nói vừa dùng sức mở cửa không hề chú ý tới khuôn mặt muốn huỷ diệt thế giới của Viêm Tước
_Cửa tôi khoá rồi, dù cho dùng hết sức ba bò chín trâu của em cũng chẳng mở ra được Tước Tước nhàn nhạt mở miệng
_ Tôi với anh kết thúc rồi . Mau thả tôi ra _ Minh Tuyết dừng động tác phá cửa lại liền bày ra khuôn mặt lạnh lùng nói chuyện
Cho anh mộ cơ hội nữa được không ? Viêm tước thâm tình nhìn cô
Cô im lặng
Tin anh lần này đưọc không ? Anh thấy cô không phản ứng gì...anh rất muốn ở bên cô, giúp cô che gió che mưa...Nhưng cô như vậy anh rất lo lắng
Cơ hội ? Tin tưởng sao? Viêm tiên sinh. Ngài thật biết nói đùa. Ngài có thể đi xin cơ hội và sự tin tưởng khi chính ngài vứt đi sao_ Minh Tuyết đau lòng khi hắn nói cho hắn những thứ kia...
Hai thứ hắn cần ngay khi đứa con đi mang đi mất rồi . Cô có thể tin bất kì người nhưng đối với hắn thì cô không dám hi vọng...
Năm đó, cô cũng chỉ cần hai thứ này, hắn cho sao....Hắn cho cô là sự lừa dối vậy mà hôm nay hắn kêu cô cho hắn lòng tin và cơ hội sai. Thử hỏi ck6 có thể rộng lượng đến thế sao
Nghe xong, Viêm Tước liền trầm mặc , giờ đây, tim hắn như bị ai đâm vào, rất khó chịu
Đúng vậy, năm đó chính hắn không cho cô lòng tin và cơ hội....chính anh không cần nó... Thì có thể trách ai đây?
Anh vô lực mỉm cười : " Anh biết là em không tin, nhưng anh rất muốn chúng ta hạnh phúc, anh muốn bảo vệ em...."
Hạnh phúc của tôi chính là anh huỷ, cũng chính anh là người làm tôi tổn thương. Xin hỏi, vậy Viêm tiên sinh có thể cho tôi những thứ đó sao. Hay ngài muốn lợi dụng tôi, giúp đỡ tình nhân của ngài. Nếu vậy tôi xin phép không dám nhận _ Lại một câu lạnh lùng của Minh Tuyết vang lên lại như nhát dao găm vào tim hắn