Chương 17
- Anh không có ý đó - Viêm Tước nói
- Xin lỗi, Viêm tiên sinh, ngài có ý gì cũng cần nói tôi, xin phép tôi đi trước - Diệp Minh Thanh lạnh lùng nói lại
- Tha thứ cho anh được không ?? Viêm Tước nắm tay không cho cô đi
Tha thứ cho anh, cô thì sao, 5 năm cô sống trong sự đau khổ, đêm nào con cô cũng trở về trong giấc mơ, nhưng cô không thể làm gì hết.
5 năm đó là sự tra tấn với cô, sau khi cô bị tai nạn cô đã được bác sĩ giỏi nhất nước chữa trị trên máy bay tư nhân đi qua Pháp. Nhưng tính mạng thì giữ được còn cô thì ngủ suốt 1 năm. Sau khi tỉnh dậy thì mới biết được cô không thể bước đi. Vì thế cô phải mất thêm một thời gian để bình tĩnh lại. 5 năm , cô sống không có này nào là hạnh phúc. Để tập bước đi cô phải bỏ ra thời gian còn lại. Tuy rằng giờ có thể đi như bình thường nhưng vẫn còn chút khó khăn. Vẫn phải gặp bác sĩ theo định kỳ
Cô quay về là để xem ba cô lần cuối. Cô tính sẽ đi sau khi kết thúc chuyện của ba. Cô biết đã quyết định về đây thì chắc chắn đã chuẩn bị cho mọi tình huống khi gặp anh. Thế mà giờ chẳng làm được gì ??
_ «Viêm tiên sinh, buông tay tôi ra»_ Diệp Minh Tuyết lôi tay mình ra thì càng bị Viêm Tước nắm càng chặt
Minh Tuyết thôi dãy dụa,
_«Viêm tiên sinh , ngài muốn thế nào»
_« Tha thứ cho anh được chứ» Viêm Tước nhìn cô bằng ánh mắt rất chân thật nhưng cô không thể tin vào điều đó. Vì cô rất sợ, nếu cô tin lần nữa cô sẽ bị tổn thương. Cô rất sợ
" Viêm tiên sinh thật biết nói đùa, ngài chằng quan hệ gì với tôi thì lấy đâu ra sự tha thứ thưa ngài»
" Không , chúng ta còn quan hệ» Viêm Tước lo lắng nói
" ý tiên sinh nói là tôi vẫn còn thân phận người hầu sao. Là người cho Viêm tiên sinh trút giận sao»
_« Không phải vậy, anh xin lỗi tất cả những gì đã gây cho em, nhưng xin em đấy, quay về bên anh được không?"
_« Nếu như lời nói của tiên sinh là muốn tôi quay về thì điệu kiện của tôi là anh trả lại tất cả những gì đã mất cho tôi thì tôi có thể quay lại căn nhà đáng sợ đấy»
Viêm Tước lặng im, anh thật là chẳng còn gì có thể nói nữa. Chính anh làm cho cô trở nên sợ hãi anh, cô thật sự rất sợ căn nhà đó sao??
" Nhưng tôi có thể quay về nếu..."
Viêm Tước liền hy vọng mang theo một chút mong chờ
" Nếu tiên sinh....chết đi thì tôi còn có thể suy nghĩ có nên quay lại hay không ??
Đáp án lại khiến anh rất thất vọng thì ra cô muốn anh chết. Vậy nếu anh chết đi có phải cô sẽ tha thứ cho anh đúng không ??
" Nếu anh chết, em liền tha thứ cho anh sao»
" Đúng vậy!!"
Nếu như cô đã muốn thế thì anh sẽ giúp cô
_______________________
Trong bệnh viện xxx
" Con tôi làm sao» Người phụ nữ trung niên đang nắm áo bác sĩ, la hét om sòm
" Thưa phu nhân Viêm tiên sinh chằng qua là chỉ bị thương nhẹ mà thôi chẳng có vấn đề gì lớn» Bác sĩ bình tĩnh nói
Vậy đã 3 ngày rồi sao nó chưa tỉnh
" Chắc là do công việc, cậu ấy kiệt sức nên ngủ t hôi, vài ngày sau sẽ tỉnh lại." Bác sĩ nói xong thì bỏ đi
______________________
«Em ăn trái câu này đi, ăn rất mát đó " Diệp Minh Thành nói
" Anh cũng ăn đi, em có tay mà... em muốn ăn sẽ tự lấy mà " Minh Tiết đáp lại
Nãy giờ anh trai cô cứ coi như cô là con nít ấy . Hết kêu cô ăn cái này rồi lại lấy cái kia. Xem cô là heo sao?
" Không thể được, em gái bảo bối của anh không cần đυ.ng tay đυ.ng tay đυ.ng chân, em chỉ cần ngồi đó mà hưởng thôi."
Thật là.....
Ngay từ ngày mà Viêm Tước hắn nói sẽ chết mà không ngờ hắn sẽ làm thật. Lúc đó hắn mỉm cười nói với cô là hắn rất yêu cô muốn cô tha thứ. Nói xong liền bay như điên ra ngoài. Liền phát đã bị xe đâm trúng. Nhưng mạng hắn lớn nên còn sống sót mà không hề bị thương nặng chút nào....thật bất công
Biết em gái mình đang nghĩ tới ai liền cầm dĩa trái cây tươi mới được đưa lên đem để trước mặt Minh Tuyết ý bảo rằng cô phải ăn hết
Còn cô thì ngẩng ngơ, mặt méo xẹo, năn nỉ ăn trai mình nhưng cũng chẳng thay đổi liền chọn chủ đề nói chuyện
" Đúng rồi, mẹ đâu?? Em về khoảng 3 ngày rồi sao không thấy mẹ đâu hết??"
Diệp Minh Thành hơi bất thường, nhưng cũng lấy lại bình tĩnh nói
".Bà ấy đi nghĩ mát ở nước ngoài để tránh khỏi đau buồn khi ba mất "
Minh Tuyết liền ngây ngô tin lời
Nhưng thật ra, mọi chuyện không phải vậy, bà đã làm chuyện có lỗi với ba, đã sinh ra nghiệt chủng, mà người đó không ai khác chính là Ánh Ngọc. Chính mẹ là người đi nhờ cha cô ta_cha Ánh Ngọc giúp đỡ thì phải đáp ứng điều kiện của ông ra là rời khỏi đây, rời khỏi ngôi nhà này, bà ta không chần chừ, nói đi là đi..... Lúc đó ba kéo bà ta thì bà ta lại chẳng nể tình, đi lên xe người ấy đi tới bây giờ.Ba cũng vì quá đau lòng mà mất. Vì đứa con nghiệt chủng kia sao. Không lẻ bà ấy không biết khi con rơi của bà ấy làm tổn thương em gái bảo bối của anh . Khiến nó không hạnh phúc.
Anh hứa, đừng để con rơi của bà ấy để anh nhìn thấy thì anh sẽ chính tay cho cô ta sống không bằng chết...
Sau đó, nhìn Diệp Minh Tuyết cố gắng nuốt dĩa trái cây. Anh thầm mỉm cười vuốt tóc nhìn cô ăn