Sau khi kiểm tra tổng quát và có kết quả, bác sĩ nói với cô:
- "Cũng không có gì đáng lo ngại cả. Cô bị rách màиɠ ŧяiиɧ do lực quá mạnh khiến vùиɠ ҡíи bị xuất huyết nên bây giờ mới bị chảy máu thôi. Tôi đã kê đơn thuốc cho cô rồi, chỉ ít hôm là hồi phục bình thường."
Bác sĩ vừa nói vừa nghĩ thầm trong lòng, tuổi trẻ bây giờ thật là, có làm gì cũng phải suy nghĩ trước sau chứ, cứ làm việc bừa bãi, quá độ thì có ngày hại thân.
- "Vâng, cảm ơn bác sĩ."______Tĩnh Anh nói rồi ra về.
Tối hôm đó và cả những hôm sau đó, Vương Phong Thần lại liên tục có những thay đổi khiến cô không thích ứng kịp. Anh luôn về nhà trước cô, tự tay chuẩn bị bữa tối cho cả hai, giúp cô sấy khô tóc sau khi tắm và đòi hỏi cô cả về du͙© vọиɠ nữa. Điều cô thắc mắc nhất là tại sao anh lại không hỏi cô về chuyện lần đầu tiên không có máu kia.
Gần đây hai người thường xuyên sinh hoạt vợ chồng khiến cô cảm giác như bọn họ đang sinh hoạt quá độ vậy.
- "Phong Thần, tại sao gần đây anh lại không còn ghét em nữa?"
- "Suỵt. Anh không muốn em hỏi những câu như vậy khi mà chúng ta đang ân ái đâu. Em chỉ cần hưởng thụ mà thôi."
Vương Phong Thần nói rồi liền hôn cô say đắm như muốn ngăn cản không cho cô hỏi lung tung.
- "Phong Thần, khoan đã!"
Cô đột nhiên lại đẩy anh ra rồi nói.
- "Sao vậy?"
- "Hôm nay chúng ta đừng như vậy có được không? Dạo này chúng ta làm có hơi nhiều, hôm nay em còn mới kết thúc dự án nên hơi mệt..."
Tĩnh Anh ngập ngừng nói, cô chỉ sợ mình khiến anh không vui.
- "Có phải là vì em không yêu anh nên em mới viện lí do đúng không?"
Vương Phong Thần tỏ ý không hài lòng với hành động và lời nói của cô. Tĩnh Anh nghe thấy anh nói vậy thì lập tức lắc đầu lia lịa:
- "Không phải, em không có ý đó, em chỉ..."
- "Vậy thì em đừng nói gì cả. Anh...muốn em sinh con cho anh!"
Vương Phong Thần đột nhiên thì thầm vào tai cô.
Tĩnh Anh sửng sốt khi nghe anh nhắc tới chuyện sinh con, cô lắp bắp:
- "Anh...anh nói gì cơ? Sinh con?"
Thực ra từ lâu cô đã nghĩ tới chuyện này và muốn sinh con cho anh rồi bởi cô mong rằng sau khi có con rồi thì bọn họ sẽ trở nên gắn bó hơn. Nay lại được nghe những lời này từ chính miệng của anh, có trời mới biết cô vui mừng thế nào. Thế là, cô không còn nói thêm gì nữa, phó mặc mọi chuyện cho anh.
Về phần Tô Khiết Như, gần tháng nay cô ta không thể liên lạc được với Vương Phong Thần, mà theo như lịch trình thì cô ta sẽ phải bay sang Mỹ vào tuần sau. Nghĩ là không thể rời khỏi đây và để cho cô được sống yên bình như vậy được, ả ta bèn tìm tới nhà anh và cô.
Vừa hay hôm nay là cuối tuần nên cô không đi làm. Tĩnh Anh dành thời gian quý giá này để chăm sóc cho ngôi nhà "nhỏ" của mình. Cô tỉa lại vườn hoa, cho cá trong hồ ăn.
- "Phong Thần, anh có nhà không?"
Đang mải mê với công việc ngoài vườn thì cô nghe thấy giọng nữ quen thuộc vang lên rõ to, cô vội bỏ dở công việc rồi đi ra. Thấy cô, Tô Khiết Như bèn hống hách hỏi:
- "Châu Tĩnh Anh, Phong Thần đâu? Cô đã làm gì anh ấy rồi? Tại sao anh ấy gần đây không liên lạc với tôi?"
- "Hừ, nực cười. Việc Phong Thần không liên lạc với cô thì có liên quan gì đến tôi?"
Tĩnh Anh nhếch miệng hỏi.
- "Còn không phải vì cô là rào cản duy nhất, lớn nhất khiến ba mẹ anh ấy cấm cản tôi và anh ấy yêu nhau sao?"
- "Vậy thì sao? Có trách thì trách cô chỉ là Tiểu tam nhưng còn tôi thì lại là chính thất."
- "Cô nói ai là tiểu tam? Cô..."
Tô Khiết Như bị cô chọc giận quá hoá thẹn, cô ta đang định giơ tay lên tát cô thì lại thấy trên cổ cô chằng chịt những vết đỏ. Cô ta điên cuồng vạch cổ áo của cô ra rồi hỏi:
- "Đây là gì? Anh ấy đã làm gì cô?"
- "Đây cũng là chuyện vợ chồng bình thường mà, tại sao cô lại phải ngạc nhiên đến thế chứ?"______Tĩnh Anh gạt tay cô ta ra, chỉnh sửa lại quần áo nói.
- "Đồ đàn bà đê tiện. Cô làm sao mà lại có thể leo lên giường của Phong Thần được chứ? Cô đã yểm bùa anh ấy đúng không? Anh ấy là của tao, anh ấy phải là của tao!"
Tô Khiết Như bắt đầu lại lên cơn điên, cô ta đưa tay lên siết chặt cổ cô.
- "Tô Khiết Như, cô điên à? Buông tay ra..."
Hai bọn họ giằng co nhau dữ dội.
- "Tô Khiết Như, cô làm gì vậy? Buông cô ấy ra!"
Bất chợt, Vương Phong Thần từ trên thư phòng (được thiết kế cửa cách âm nên anh không nghe thấy tiếng gọi lúc Tô Khiết Như mới tới) đi xuống thì nghe thấy tiếng ồn ngoài sân. Anh vội chạy xuống xem thử thì thấy hai người phụ nữ đang "đánh ghen". Anh vội chạy ra can ngăn đồng thời giải cứu cho cô.
- "Phong Thần! Anh giải thích đi! Chuyện này là sao? Có phải anh đã ngủ với con hồ ly này rồi không? Tại sao anh lại làm vậy với em? Không phải anh nói là anh chỉ yêu một mình em hay sao?"
Tô Khiết Như hết sức sốc khi thấy anh lại đứng lên bênh vực và về phe Tĩnh Anh liền lên tiếng chất vấn.
- "Khiết Như! Chúng ta chấm dứt đi!"