Convert+ Beta: Mã Mã
Editor: Phong
"Cô có mời tôi ở lại thì tôi cũng chẳng thèm." Tư Đồ Hiên Nhiên cười lạnh một tiếng, sải bước đi ra ngoài.
Người đàn bà này, tuy rằng bề ngoài giống Bối Bối, thế nhưng tính cách thì chẳng giống chút nào.
Nhưng cả hai mặt đều không phải sở thích của hắn, hắn không thích Bối Bối, cũng không thích Trầm Nhược Nhiên.
Chỉ là, bà mẹ ở nước Mỹ xa xôi của hắn thì thích.
Nếu muốn hỏi Tư Đồ Hiên Nhiên hắn có thích cô không, chỉ sợ hắn cũng chẳng rõ.
Hắn luôn luôn tận hưởng lạc thú trước mắt, mỹ nữ bên cạnh thay đổi một cách chóng mặt, từ ngôi sao và các tiểu thư rồi còn đào tới thành phần tri thức.
Quả thật Tư Đồ Hiên Nhiên có rất nhiều người tình nên chẳng thể nhớ nổi.
Mặc dù phụ nữ bên cạnh Tư Đồ Hiên Nhiên rất nhiều, nhưng hắn luôn có một nguyên tắc, kiên quyết không đυ.ng vào xử nữ.
Bởi vì động tới đàn như vậy rất phiền phức, lại cũng không hiểu tính thú.
Cũng vì nguyên nhân này mà hắn không động tới Nhược Nhiên.
Kỳ thực, vóc dáng Nhược Nhiên rất đẹp, khuôn mặt cũng trong trăm có một, bởi vì lúc trước học vũ đạo nên thân thể cực lỳ gợi cảm.
Lả lướt đầy hứng thú, nóng bỏng mê người, phụ nữ bên cạnh Tư Đồ Hiên Nhiên đều không sánh bằng.
Thế nhưng, hắn không muốn đυ.ng vào cô.
Bởi vì cô và hắn chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, nếu hắn chạm vào Nhược Nhiên thì thực sự sẽ phải giữ người đàn bà này lại cả đời.
Tư Đồ Hiên Nhiên đi trở về phòng của mình, ngã xuống giường, nghĩ có chút tịch mịch.
Cầm điện thoại lên, tùy tiện bấm số của một người phụ nữ.
"Đến biệt thự của tôi, cho cô hai mươi phút!" Nói xong, Tư Đồ Hiên Nhiên cúp điện thoại.
Cô gái bên kia nghe được cuộc điện thoại mời gọi từ Tư Đồ Hiên Nhiên thì trong lòng đầy vui sướиɠ, mặc dù là nửa đêm nhưng ả vẫn cố gắng ăn mặc thật đẹp, lái ô-tô đi tới biệt thự.
Cô ta xuống xe, váy ngắn bao trọn thân thể nóng bỏng đi vào bên trong biệt thự.
Nhược Nhiên đang nằm ở trên giường, cô cảm thấy khát nước, sau đó nhìn đồng hồ đeo tay một cái, bây giờ đã 1 giờ đêm rồi, cô vén chăn lên, mặc áo ngủ đi dép xuống lầu dưới.
Đèn ở phía dưới biệt thự của Tư Đồ vẫn sáng như ban ngày.
Nhược Nhiên chống thân thể của mình, đi từng bước một xuống dưới lầu.