Edit: Thủy – Beta: LôiVừa nói tay vừa vỗ lưng an ủi cô.
"Anh, em biết sai rồi... " Hạ Nghênh Lam rầu rĩ đáp, nhưng ngay sau đó giọng nói trở nên vui vẻ ngay, ngẩng đầu hưng phấn nói: "Anh, anh biết không. Em hôm nay theo Nhược Nhiên khám thai trông thấy đứa bé rồi."
"Nhỏ xíu, đáng yêu lắm!" Cô vừa nói, đôi mắt phát sáng tràn đầy mơ ước: "Không biết em lúc nào mới có thể có một đứa riêng của mình."
Thấy Hạ Nghênh Lam nói vậy, trong lòng hắn đau nhói, bèn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô cất giọng trầm thấp: "Ngốc, sau này em cũng sẽ có ."
Nghênh Lam, anh hi vọng em có thể mang thai đứa con của anh...
"Hâm mộ Nhược Nhiên quá đi!" Vừa nói, Hạ Nghênh Lam yên tâm dựa vào ngực Hạ Tư Thần cảm khái.
Hạ Tư Thần không nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng ôm chặt Hạ Nghênh Lam trong lòng như bảo bối, tâm trạng xao xuyến rạo rực.
Nhìn bộ dạng ghen tỵ của cô hắn hận không thể nói rõ tâm ý của mình, nói cho cô biết hắn thích cô biết bao.
Nói cho cô biết khi còn là một thiếu niên, hắn đã mong cô mau chóng lớn lên, sau đó sẽ trở thành người phụ nữ của hắn.
Nhưng hắn không dám, bởi vì hắn biết người con gái đang nằm trong lòng hắn đây chỉ xem hắn là một người anh trai, hắn sợ sẽ gây sợ hãi cho cô và rồi cô sẽ không bao giờ để ý đến mình nữa.
Nghĩ tới đây, đáy lòng Hạ Tư Thần dâng lên một tia bi ai.
Từ trước đến giờ hắn luôn là người cơ trí, tỉnh táo nhưng đối mặt với cô hắn lại nhu nhược.
Có đôi khi hắn hận chính mình, hận thân phận của mình, hận bản thân vì sao lại mang dang nghĩa là anh trai của cô.
Thật hi vọng mình cùng cô không có một chút quan hệ, như vậy có thể ôm cô thật chặt vào lòng, tùy ý yêu thương, và làm cô trở thành người phụ nữ của mình.
Nhưng nghĩ lại, nếu không có thân phận anh trai này, hắn cũng không thể gặp được cô.
Yêu hận đan xen làm trong lòng Hạ Tư Thần càng thêm mâu thuẫn.