Edit: Thủy – Beta: LôiNghe thấy anh trai muốn về nhà, cô bèn vội vàng ngăn cản. Bản thân chỉ bị cảm vặt mà thôi, đâu phải chuyện gì to tát .
"Em ở yên đó anh lập tức về ngay." Lúc này, thanh âm của hắn không còn ôn nhu, thậm chí có chút kiên định cùng bá đạo.
Hạ Tư Thần cắt lời Hạ Nghênh Lam, thanh âm của người đàn ông mang theo sự quyết đoán, chỉ lúc như bây giờ hắn mới nghiêm nghị cứng rắn với Hạ Nghênh Lam.
Hạ Tư Thần quay trở lại phòng họp, nhanh chóng kết thúc hội nghị, vội vã lái xe về nhà.
Trong lòng trách cô tại sao không biết chăm sóc bản thân, tại sao buổi sáng không mặc ấm một chút.
Nhưng khi hắn ngừng xe chạy vào biệt thự, lên lầu mở cửa phòng của cô, thấy Nghênh Lam nằm ủ rũ ở đó, mọi lời trách cứ đêu không thể nói ra, chỉ còn lại đau lòng cùng thương tiếc.
Hạ Nghênh Lam đang xem TV, hai gò má ửng hồng, chóp mũi cũng đỏ ửng, đôi mắt như được bao phủ bởi một tầng sương mù.
Nghe thấy tiếng mở cửa cô quay đầu qua, thấy sắc mặt sa sầm của Hạ Tư Thần đang đứng cạnh cửa.
Hạ Nghênh Lam mừng rỡ, nhiều năm như vậy đã sớm tạo thành thói quen lệ thuộc vào Hạ Tư Thần, cô khẽ đứng dậy, vẻ mặt khó chịu, cúi đầu nói: "Anh..."
Nghe thấy cô gọi, Hạ Tư Thần đóng cửa lại, cởi áo vest đã thấm cái lạnh bên ngoài ra, đi tới ngồi bên cạnh giường.
Nhìn gương mặt hồng hồng, đôi mắt thẫn thời, đau lòng thấp giọng hỏi: "Sao không cẩn thận như vậy?"
Vừa nói đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng vỗ về gương mặt cô, thanh âm ôn nhu mang theo đôi chút bất đắc dĩ.
"Anh, khó chịu quá, cổ họng khó chịu, rõ ràng uống thuốc rồi mà vẫn khó chịu." cô dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau nước mũi, giọng nói dày đặc âm mũi.
"Uống nước nóng chưa?" Hạ Tư Thần nhỏ nhẹ ân cần, cầm tay lạnh như băng của cô ủ trong tay mình.
"Dạ, uống mấy ly rồi." Vừa nói, cô vừa xoa xoa chóp mũi.
Hạ Tư Thần nhẹ nhàng ôm Hạ Nghênh Lam vào ngực, trong lòng tràn đầy yêu thương nhưng không dám bộc lộ ra ngoài, chỉ có thể dùng cách nói chuyện như anh trai đối với em gái: "Để anh nói em sai chỗ nào, sáng sớm vội vã chạy ra ngoài còn không chịu ăn sáng, không bệnh mới là lạ."