Chương 537: Lau vệt sữa bên khoé miệng

Edit: Thủy – Beta: Lôi

Bình minh mùa đông tản mát sương mù, đặc biệt lạnh vào buổi sáng.

Sáng sớm, những tia nắng cũng không chiếu đến cửa sổ sát sàn trên lầu hai như thường lệ, mặt trời lẫn trong đám sương cũng làm cho người ta nhìn không rõ.

Tại một ngôi biệt thự tọa lạc ngay trung tâm thành phố Tân Hải lại mang hơi thở của mùa xuân ấm áp.

Trong phòng ngủ trên tầng hai vang lên âm thanh ồn ã.

Sau đó một cô gái mang theo túi xách hấp tấp chạy từ tầng hai xuống, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ gấp gáp, cả người mặc một bộ quần áo thoải mái, đầu đội mũ len xù và mang bao tay lông thỏ.

Cô gái còn chưa chạy xuống, trong phòng khách người đàn ông trẻ tuổi ngồi vắt chéo chân, vẻ mặt ôn nhu nhìn về phía cầu thang.

Thấy cô gái vội vàng hấp tấp, đầu mày hắn khẽ chau lại, đáy mắt không che giấu sự cưng chiều: "Nghênh Lam, sáng sớm làm gì vội vã vậy?"

Hạ Nghênh Lam tay ôm túi xách, cũng không nhìn Hạ Tư Thần một cái, lại vội vàng chạy vào bếp, rót cho mình một ly sữa tươi, phấn khích nói: "Hôm qua em hẹn Nhược Nhiên, sáng nay sẽ cùng cô ấy đến bện viện kiểm tra sức khoẻ."

Nói đến chuyện này, vẻ mặt Hạ Nghênh Lam mang theo niềm hưng phấn không che giấu được.

Người đàn ông tao nhã đứng lên đi về phía phòng bếp, nhíu mày nói: "Hiên Nhiên đâu rồi? Cậu ấy làm gì không đi cùng."

Hạ Tư Thần mặt đầy bất mãn, đau lòng nhìn cô.

"Anh ấy cũng đi, nhưng em muốn đi xem dáng vẻ đứa bé của Nhược Nhiên như thế nào!" Hạ Nghênh Lam cao hứng uống một hớp sữa tươi.

Hạ Tư Thần đi tới bên cạnh cô, những ngón tay gầy gầy bất đắc dĩ chỉnh cái mũ trên đầu ngay ngắn giúp cô.

Đầu ngón tay lại thay cô lau vệt sữa tươi bên khoé miệng.

Động tác vốn rất ôn nhu và mập mờ, nhưng đối với Hạ Nghênh Lam, cô chỉ xem đây là hành động quan tâm thân thiết giữa anh em với nhau.

"Anh, không nói chuyện với anh nữa, hiên tại em vội lắm." Uống vội một ngụm lớn sữa tươi, Hạ Nghênh Lam cầm túi xách đi ra cửa.

"Làm gì mà không ăn điểm tâm, sao gấp gáp vậy?" Không thèm ăn sáng lại hớt ha hớt hải chạy đi, Hạ Tư Thần đau lòng nhìn cô.

"Không ăn, em không đói bụng chút nào hết." Hạ Nghênh Lam cũng không quay đầu lại, mở cửa, vội vã chạy ra ngoài.