Edit: Thủy – Beta: LôiGiống như chưa từng có chuyện gì phát sinh, tất cả chỉ là một giấc mộng.
Nhược Nhiên nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn vào mắt Tư Đồ Hiên Nhiên, đôi mắt ấy tràn ngập ý cười.
"Chúng ta qua đó thôi." Hắn ôn nhu nhìn cô, thấp giọng nói.
Nhược Nhiên gật đầu, khóe môi hé nở.
Tư Đồ Hiên Nhiên ôm Nhược Nhiên, bước đi chậm rãi, vừa đi vừa cười nói: "Dật, cậu cứ như vậy bỏ mặc anh chị ở phòng khách sao?"
Thanh âm mang đầy nét cười.
Ngồi ở trong ngực Tư Đồ Dật, Tô Cẩm Vy vừa nghe thấy thế gương mặt bất giác đỏ bừng, cô bèn đẩy Tư Đồ Dật ra rồi ngượng ngùng đứng lên.
Nhưng ánh mắt không giấu được sự yêu thương.
"Nếu chúng tôi không tự đi ra, không biết phải đợi bao lâu nữa đây." Nhược Nhiên mím môi, nhìn Tô Cẩm Vy mặt ửng đỏ, không ngừng cười trộm.
Tư Đồ Dật ngẩng đầu, thu lại tầm mắt.
Nhìn về phía ánh nắng, nơi Tư Đồ Hiên Nhiên cùng Nhược Nhiên đi đến, khóe môi hắn cong lên.
Ý cười thấm sâu vào đáy mắt, vui vẻ thốt lên một tiếng.
"Anh hai, chị dâu, hai người đã tới!"
Bầu trời xanh thẳm, ánh nắng vừa đẹp.