Edit: Thủy – Beta: LôiTư Đồ Dật không nhớ ra Tô Cẩm Vy, nhưng cô vẫn ở bên cạnh hắn không rời, hết lòng yêu thương chăm sóc hắn.
Tư Đồ Hiên Nhiên nói cho Tư Đồ Dật, Tô Cẩm Vy là vợ của hắn.
Mặc dù không nhớ rõ, nhưng được Tô Cẩm Vy chăm sóc yêu thương, bên cạnh cả ngày lẫn đêm, làm cho Tư Đồ Dật dần dần đối với Tô Cẩm Vy sinh ra một cảm giác lệ thuộc và yêu thương.
Sau tai nạn ấy, ông trời đã cho họ món quà tốt nhất.
Tô Cẩm Vy không biết Tư Đồ Dật còn nhớ Nhược Nhiên không, nhưng khi ánh mắt hắn nhìn Nhược Nhiên không hề gợn sóng.
Cô rốt cuộc rơi lệ trong hạnh phúc, bình thường trở lại.
Cô đợi chờ hạnh phúc đã lâu, cuối cùng cũng đã tới.
Ông trời đúng là vẫn còn nhớ đến cô, tình cảm của cô cuối cùng cũng được đáp lại.
Gió nhẹ nhàng thổi bay mái tóc Tư Đồ Dật, Tô Cẩm Vy nở nụ cười, ngửi mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ người Tư Đồ Dật, mùi của nắng, cúi đầu nhìn người đàn ông đang chôn mặt vào cổ mình.
Nhẹ nhàng cười nói: "Sao vậy?"
Tư Đồ Dật không ngẩng đầu, bật cười trầm thấp: "Để cho anh ôm một lát."
Nghe thấy lời của hắn, Tô Cẩm Vy khẽ khàng: "Dật..."
Lúc này, hai người trong phòng khách không đợi được nữa bèn đi ra vườn hoa, liền nhìn thấy đôi trai gái đang ôm nhau trên ghế.
Tư Đồ Hiên Nhiên một tay đút túi quần, một tay ôm eo Nhược Nhiên, gương mặt lạnh lùng lộ ra ý cười, nói khẽ với Nhược Nhiên: "Hay là, chúng ta ở đây chờ một lát?"
Giọng điệu rõ ràng trêu ghẹo cô.
Nhược Nhiên khẽ nhấp môi, khóe môi nở nụ cười thản nhiên đáp: "Em thấy cũng nên chờ một lát."
Nhược Nhiên nhìn Tư Đồ Dật,
đôi mắt ràn đầy vui mừng.
Như vậy là tốt nhất, tốt nhất...
Một câu nói bao hàm tất cả, trong đó có mùi vị gì, cũng chỉ có mình cô biết.
Như vậy... tốt nhất... tốt nhất.