Edit: Thủy – Beta: LôiNhưng có thể trách ai được?
Nhược Nhiên mấp máy môi, sắc mặt càng thêm xanh xao nhợt nhạt.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh được mở ra, Tư Đồ Hiên Nhiên đi đến với sắc mặt khó coi.
Hắn tiến lên kéo cô vào trong ngực, ngồi lên ghế sa lon trong phòng bệnh, thấp giọng nói: "Em thân thể đang không được khoẻ để anh bảo chú Quyền đưa em về nhà trước."
Nhược Nhiên tựa đầu vào l*иg ngực Tư Đồ Hiên Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu.
Tư Đồ Hiên Nhiên cũng không nữa kiên trì, bèn ôm cô ngồi im lặng, ánh mắt hướng về phía Tư Đồ Dật, mọi người trong phòng đều rơi vào trầm mặc.
Lẳng lặng đợi chờ Tư Đồ Dật tỉnh lại.
Tô Cẩm Vy nhắm hai mắt lại, đem bàn tay lạnh như băng của Tư Đồ Dật đặt lên má mình.
Khuôn mặt xinh đẹp không có một tia cảm xúc, bên trong phòng chỉ còn lại âm thanh hoạt động của máy hô hấp.
Sức khỏe Nhược Nhiên không được tốt lắm, cô mệt mỏi dựa mình vào lòng Tư Đồ Hiên Nhiên, ánh mắt nhìn Tư Đồ Dật nằm trên giường, trong lòng không ngừng cầu nguyện.
Cô hi vọng Tư Đồ Dật có thể tỉnh lại, để đôi mắt ấy lại có thể nhìn cô, nhìn mọi người.
Cô cứ thế cầu nguyện, một nguyện vọng vô cùng mãnh liệt nhưng hoàn toàn không liên quan đến tình yêu.
Hiện tại, chỉ có chờ đợi, đợi chờ Tư Đồ Dật bình an tỉnh lại.
—————————————————————————
Nửa năm sau.
Thành phố Tân Hải vào thu, bầu trời đặc biệt xanh thẳm, không khí trong lành, trong hoa viên của một ngôi biệt thự sát biển, ánh mặt trời ấm áp trải đầy khắp sân.
Trung tâm vườn hoa bày biện một chiếc bàn màu trắng, cạnh đó là một chiếc ô đang giương cao, che lấp ánh mặt trời ấm áp.
Trên ghế một người đàn ông ngồi lẳng lặng, mặc bộ quần áo thoải mái màu be, trong tay bưng tách cà phê màu trắng, đôi mắt khẽ nhắm lại.
Thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua, làm mái tóc bay lòa xòa trước trán, lay động trên gương mặt vô cùng tuấn tú của người đàn ông, khóe môi khẽ cong lên, làm điên đảo mọi người.
Trong không khí nhàn nhạt mùi vị cỏ xanh, bên dưới ánh mặt trời ấm áp lòng người.