Edit: Thủy – Beta: LôiThật sao? Thật là sẽ không có chuyện gì sao?
Ba người không nói thêm gì nữa, xe mau chóng chạy đến bện viện trung tâm thành phố.
——————————————————————————————
Nhược Nhiên chưa bao giờ thấy Tư Đồ Dật như vậy.
Cô đã thấy bộ dạng Tư Đồ Dật lúc tức giận, lúc nhu tình.
Đa phần là dáng vẻ bất cần đời của hắn, khóe miệng mang theo nụ cười lưu manh xấu xa.
Một đôi mắt xanh nhạt nheo nheo, tràn ngập các loại màu sắc, hàng mày không nghiêm túc, tay đút túi quần, dáng vẻ vô cùng biếng nhác.
Hình tượng Tư Đồ Dật ở trong lòng Nhược Nhiên là như vậy.
Hiện tại con người ấy đang nằm hôn mê trên giường bệnh, trên đầu quấn một mớ băng gạc thật dày, đôi mắt nhắm nghiền. Nhược Nhiên một câu cũng nói không nên lời.
Lúc Tư Đồ Hiên Nhiên cùng Nhược Nhiên đi vào đã thấy Tô Cẩm Vy có mặt ở đó.
Tô Cẩm Vy lẳng lặng ngồi cạnh giường, trên mặt không buồn không vui, thậm chí cũng không có một giọt nước mắt.
Đó không phải bộ dạng Tô Cẩm Vy thường ngày, thường ngày Tô Cẩm Vy tâm địa rất yếu đuối cũng rất nhu nhược, nhưng hiện tại cô ấy chỉ ngây ngốc ngồi bên cạnh Tư Đồ Dật.
Trong mắt là vẻ dịu dàng, kiên định, cùng bình tĩnh, lặng lẽ trông chừng Tư Đồ Dật.
Tư Đồ Hiên Nhiên cùng Nhược Nhiên đi vào, Tô Cẩm Vy quay đầu lại, nhìn qua hai người bọn họ một cái, nhẹ nhàng nói: "Mọi người tới rồi ư?"
"Nó thế nào rồi?" Tư Đồ Hiên Nhiên tiến lên một bước, không giấu được vẻ quan tâm lo lắng, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm khuôn mặt Tư Đồ Dật.
Tô Cẩm Vy lần nữa quay lại, ánh mắt nhìn gương mặt trắng như tờ giấy của Tư Đồ Dật, nhẹ nhàng mở miệng: "Xuất huyết bên trong đã được khống chế bằng phẫu thuật, cũng chụp CT và làm cộng hưởng từ, nhưng mà, anh ấy vẫn không tỉnh."
Vừa nói, Tô Cẩm Vy đưa bàn tay đặt ở trên trán Tư Đồ Dật, nhẹ nhàng lướt nhẹ trên lớp băng gạc, đôi mắt buồn bã, nhỏ nhẹ nói với Tư Đồ Hiên Nhiên lại như lẩm nhẩm với chính bản thân mình.