Edit: Thủy – Beta: LôiTư Đồ Dật cười rạng rỡ, hắn nhìn Nhược Nhiên, hắn muốn thể hiện mình là người phóng khoáng đa tình để che giấu nội tâm.
Trái tim vừa mới nếm được hương vị tình yêu, nhưng sao đắng chát, lại xen lẫn ngọt ngào.
Tư Đồ Dật cười vui vẻ, hắn nhẹ nhàng thả tay Nhược Nhiên, chỉnh đốn lại trang phục, tay đút túi quần xoay người đi ra ngoài.
Hắn không quay đầu lại, đẩy cửa ra thân hình cao lớn tuấn tú biến mất ở ngoài cửa, hòa lẫn vào bóng đêm cô liêu.
Nhược Nhiên có chút kinh ngạc, rụt bàn tay vừa mới bị Tư Đồ Dật cầm, nhìn căn phòng yên tĩnh giống như chưa từng có ai đến đây, giống như vừa rồi chỉ là một giấc mộng.
Cửa được mở ra lần nữa, Nhược Nhiên ngẩng đầu, là Tư Đồ Hiên Nhiên. Hắn kéo ống tay áo sơ mi trắng, trong tay cầm một chiếc khăn màu hồng bốc hơi nóng. Thấy Nhược Nhiên nhìn sang, trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười nhẹ, đưa chiếc khăn lông trong tay ra: "Lau tay một chút đi, có cảm thấy nóng không? Lau tay xong rồi ngủ một giấc."
Thấy người vào là Tư Đồ Hiên Nhiên, Nhược Nhiên cười vui vẻ, nhận lấy chiếc khăn lông, cẩn thận lau tay, trong mắt mơ hồ có chút hoảng hốt.
"Sao vậy?" Tư Đồ Hiên Nhiên áp thân hình cao lớn qua, lo lắng nhìn cô.
"Không có gì." Cô trả lại khăn cho hắn.
Nhược Nhiên vén chăn lên, nghiêng người nằm xuống, Tư Đồ Hiên Nhiên ngồi bên giường vỗ nhẹ lên trán cô, an ủi: "Ngủ một giấc, sáng sớm ngày mai chúng ta về nhà, chờ em thân thể khỏe hơn anh đưa em đi du lịch."
Nhược Nhiên gật đầu, cô nhìn gương mặt tuấn tú của người đàn ông, bỗng chốc nở nụ cười.
"Sao vậy?" Tư Đồ Hiên Nhiên nhíu mày, không rõ cô đang cười cái gì.
Nhược Nhiên nhích người sang một bên, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình.
Tư Đồ Hiên Nhiên sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó đứng lên cởi giày, nằm xuống, cánh tay dài nhấc lên, ôm gọn Nhược Nhiên vào lòng.
Nhược Nhiên tựa đầu vào ngực Tư Đồ Hiên Nhiên, hài lòng thở ra một hơi.
Ngửi mùi hương thơm ngát trên người hắn, trái tim cô nhảy lên thình thịch, khóe môi bất giác mở rộng.