Edit: Thủy – Beta: Lôi"Tôi có thể vào được không?" Tư Đồ Dật một tay mở cửa, mỉm cười nhẹ, thân hình dựa vào tường, cả gương mặt bừng lên tình cảm dịu dàng.
Nhược Nhiên nheo mắt, nhìn người đàn ông đứng dưới ánh sáng mờ mờ không rõ mặt, gật đầu.
"Sao muộn thế này còn chưa ngủ?"
"Sao muộn thế này cậu còn tới đây?"
Tư Đồ Dật và Nhược Nhiên đồng thời lên tiếng, hai người liếc mắt nhìn nhau nhưng không ai trả lời.
"Anh tôi đâu?" Hắn tùy ý ngồi xuống ghế bên cạnh giường Nhược Nhiên nhẹ giọng hỏi.
"Anh ấy đi tắm." Nhược Nhiên sắc mặt tái nhợt, có chút lạc giọng mặc dù không rõ vì sao Tư Đồ Dật tới đây vào giờ này.
"Ừ, còn đau không?" Hắn hỏi một cách tự nhiên, không có một chút lúng túng.
Nhược Nhiên cười yêú ớt lắc đầu, đối mặt với Tư Đồ Dật lúc này cô không biết phải nói gì.
Đôi mắt người đàn ông không để lộ một tia cảm xúc, bình thản nhìn Nhược Nhiên, khóe môi nhếch lên, bàn tay với những ngón tay gầy gầy đặt cạnh giường.
"Tư Đồ Dật, câụ trở về đi." Nhược Nhiên ngẫm nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng lên tiếng. Cô đồng tình với Tô Cẩm Vy, hơn nữa còn có cảm giác áy náy vì cô ấy thành ra như vậy nguyên nhân một phần cũng bởi vì cô. Nếu ban đầu cô không giúp Tư Đồ Dật lựa chọn Tô Cẩm Vy, thì hiện tại cô ấy vẫn là một tiểu thư nhà giàu vô ưu vô lo, cũng sẽ không yêu sâu đậm rồi trở nên chật vật như vậy.
Cho nên nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn quyết định nói ra.
"Được." Nhược Nhiên vừa dứt lời Tư Đồ Dật đã cười đáp ứng.
Không chút suy nghĩ, cũng không biết hắn có nghe rõ lời cô nói hay không, nhưng lời đáp ứng thốt ra rất tự nhiên, thậm chí còn có vẻ nếu Nhược Nhiên muốn mạng hắn, hắn cũng không chút nghĩ ngợi mà đồng ý: "Được."
"Cậu nghe rõ những gì tôi đang nói không?" Nhược Nhiên nhíu mày có chút bất mãn vì Tư Đồ Dật nói ra mà không chịu nghĩ ngợi gì hết.
"Sáng sớm ngày mai tôi sẽ rời đi." Tư Đồ Dật mở miệng, khẳng định rằng hắn đã nghe hiểu lời của cô.
Nhược Nhiên gật đầu: "Ừ, như vậy thì tốt."
Như vậy là tốt cho tất cả mọi người.