Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn

Chương 520: Tôi biết, Nhược Nhiên giải thích rồi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Thủy – Beta: Lôi

Rạng sáng Tư Đồ Dật mới lái xe quay về căn hộ.

Cả đêm hắn cho xe chạy lanh quanh thành phố Tân Hải, vừa đi vừa chìm trong suy nghĩ miên man, cho đến khi mệt mỏi mới quay về nhà.

Tư Đồ Dật không biết Tô Cẩm Vy bây giờ đang ở đâu và cũng không muốn biết.

Tìm chìa khóa mở cửa căn hộ, bên trong tối đen không một chút ánh sáng. Hắn cởϊ áσ khoác, nhưng không có ý định mở đèn.

Trong bóng tối, trên ghế salon vang lên thanh âm run rẩy: "Dật..."

Giọng nói run rẩy nghẹn ngào, mang theo sự sợ hãi rõ nét khe khẽ vang lên.

Tư Đồ Dật giật mình, vươn tay bật đèn, căn phòng lập tức tràn đầy ánh sáng.

Trên ghế sa lon Tô Cẩm Vy ngồi với tư thế ôm chặt hai chân, đôi mắt sưng đỏ như một con thú con bị bỏ rời, làm cho người khác phải đau lòng.

Tư Đồ Dật nói xong những lời tàn nhẫn đó liền rời đi, lúc ấy toàn thân Tô Cẩm Vy như nhũn ra cũng không biết làm thế nào mà trở về được căn hộ này.

Cô ngồi ở đó nhìn chằm chằm Tư Đồ Dật.

Hắn đặt chiếc áo khoác trong tay xuống, bước tới trước mặt cô.

Tô Cẩm Vy ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn cặp mắt xanh thẳm hài hòa trên gương mặt điển trai ấy, giọng cô nghẹn ngào nức nở: "Dật, em không có chạm vào Nhược Nhiên, em không biết chuyện gì xảy ra."

Cô không biết mình nói vậy có khiến hắn tin tưởng hay không, nhưng đó là sự thật.

"Tôi biết. Nhược Nhiên đã giải thích rồi." Tư Đồ Dật đứng ở đó, mặt không may mảy cảm xúc nhìn Tô Cẩm Vy, rồi không nói thêm lời nào.

Nghe thấy Tư Đồ Dật nói vậy, Tô Cẩm Vy khẽ an lòng tiếp tục nói: "Đều tại em, lúc ấy em nên ngăn cản Nhược Nhiên, hoặc em nên đi lấy quyển album đó thì tốt hơn."

Lúc thấy Nhược Nhiên chảy máu, cô thật sự sợ hãi, chân tay càng luống cuống vụng về.

Nhìn bộ dạng khổ sở của người con gái trước mặt, Tư Đồ Dật xoay người ngồi xuống bên cạnh cô.

Đôi môi mỏng mấp máy: "Không phải lỗi tại em."

"Dật!" Nghe thấy lời này, cô biết rằng Tư Đồ Dật sẽ không trách cô nữa, tinh thần căng thẳng cả đêm buông xuống, nước mắt rốt cục cũng tí tách rơi.