Edit: Thủy – Beta: LôiTư Đồ Hiên Nhiên thu hồi tầm mắt, nhìn Tư Đồ Dật ngồi bên cạnh.
Hắn không biết nên mở miệng trách cứ hay nên nói gì lúc này, vẻ mặt hắn vô cùng lạnh lùng và nghiêm trọng, hắn biết việc Nhược Nhiên bị thương không thể đổ lỗi cho ai.
Nếu thật muốn trách một ai đó, thì đó là chính bản thân hắn, vì đã để cho cô rời khỏi tầm mắt của mình.
Và rời khỏi tầm mắt của chú Quyền và cả đám người giúp việc nữa.
Lời nói của y tá..., Tư Đồ Dật cũng đã nghe thấy, đứa bé đã không còn nữa...
Bên trong hiện giờ, Nhược Nhiên nhất định rất thương tâm...
Hai người đàn ông trầm mặc không lên tiếng. Hai tiếng sau, cửa phòng cấp cứu một lần nữa mở ra, Nhược Nhiên nằm trên giường được y tá đẩy ra ngoài.
Cô nằm đó, con ngươi đen nhánh như mực, sắc mặt tái nhợt và đôi môi không chút huyết sắc, đang cố gắng mở mắt nhìn hai người đứng ở cửa.
Câu đầu tiên của cô lại là: "Cẩm Vy nhất định rất sợ rồi."
Tư Đồ Hiên Nhiên không nói gì, nhẹ nhàng cầm tay Nhược Nhiên thấp giọng nói: "Hiện tại em đừng nói chuyện."
Nhược Nhiên nhìn về phía Tư Đồ Dật, thanh âm gấp gáp: "Chuyện ban nãy là lỗi của tôi, do tôi muốn trèo lên ghế để lấy quyển album, kết quả làm cả chồng sách rơi xuống. Bộ dạng khi đó của tôi chắc khiến Cẩm Vy sợ lắm."
Nhược Nhiên nói với Tư Đồ Dật, cô sợ hắn ta lại giận chó đánh mèo, trút giận lên Tô Cẩm Vy.
Cô giải thích rõ ràng là sợ mọi người hiểu lầm cô ấy, chuyện vừa rồi là ngoài ý muốn, đều do bản thân cô sơ ý.
Đôi mắt xanh thẳm nhìn thẳng vào Nhược Nhiên, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ nhàn nhạt đáp: "Tôi biết rồi."
Nghe thấy Tư Đồ Dật nói như vậy, Nhược Nhiên mới hơi yên tâm, giơ tay nắm lấy tay Tư Đồ Hiên Nhiên, sau đó được y tá đẩy về phòng bệnh.
Giải thích rõ ràng với Tư Đồ Dật làm cô cũng an lòng.
Một tay Tư Đồ Hiên Nhiên nắm lấy tay Nhược Nhiên, một tay vỗ nhẹ lên thái dương của người con gái, đáy lòng đau đớn, vẻ mặt lạnh lùng không hề che giấu.