Chương 95: Mĩ Quyên tới nhà

Đang nằm nghỉ dưỡng bên cạnh hồ bơi, Khánh Tường mơ hồ nhìn thấy hầu gái dẫn một người phụ nữ tiến vào trong. Dáng dấp có vẻ rất quen mắt, cô tháo kính râm để nhìn rõ hơn nhưng cô ta đã nhanh chóng đi vào trong rồi.

Ai thế nhỉ?

Nhìn thấy khuôn mặt đăm chiêu của Khánh Tường, Saint đứng dậy tìm hiểu xem người là ai. Anh chàng nhanh chóng vào nhà.

Khi Saint rời đi cũng là lúc Minh Anh lảo đảo từng bước đi tới chỗ Khánh Tường, tướng đi xiêu vẹo chân trước đá chân sau như người say rượu, chiếc áo thun trên người cũng đã ướt đẫm mồ hôi. Hô hấp dường như có chút khó khăn.

- Em đã hoàn thành xong

- Không gian lận chứ?

- Thề luôn.

Minh Anh liếc xéo bác quản gia đang tỏ vẻ nghiêm nghị trước mặt Khánh Tường, chị phái người đàn ông đáng ghét này theo sát em mà còn sợ gian lận sao?

Đùa nhau chắc!

- À mà vừa rồi chị có biết ai vào nhà mình không?

- Không biết, chỉ thấy có chút quen mắt.

- Là Mĩ Quyên đấy.

- Mĩ Quyên? Cô ta tới đây làm gì?

- Biết tin ba mẹ nuôi giàu có vừa về liền chạy tới xin xỏ.

Nói xong Minh Anh cởi chiếc áo thun ướt đẫm mồ hôi vứt sang một bên rồi nhảy ùm xuống hồ bơi. Thân hình săn chắc của soái ca sáu múi nhanh chóng hiện ra khiến cho mấy cô hầu gái đứng bên cạnh cũng bắt đầu đỏ mặt rồi.

Minh Anh xấu xa lại muốn hớp hồn mấy cô em mới lớn đây mà. Khánh Tường lắc đầu. Em gái xinh đẹp à, đừng có mà mờ mắt trước sáu múi chứ, nhìn vậy chứ nó trẻ con bỏ moẹ đi. Dính vào là mệt lắm.

Lặn ngụp một hồi dưới nước. Minh Anh bất ngờ trồi lên, tiêu soái đưa tay vuốt mặt, vô tình để lộ ra bắp tay cuồn cuộn nữa chứ.

Haizzzz mấy em gái xin hãy tự trọng, máu mũi sắp chảy ra rồi kìa.

- Rốt cuộc là hai bác có bao nhiêu con nuôi thế? Saint với ả ta thôi sao?

Nhận nuôi một người con thôi mà Minh Anh đã thấy mệt rồi, đằng này là bao nhiêu người cơ chứ?

- Cũng khá nhiều đấy. Hiện giờ họ đang ở nước ngoài không ở trong nước nên em không biết mặt đâu.

- Tại sao lại nhận nuôi nhiều thế nhỉ?

Khánh Tường ném quả táo đỏ về phía Minh Anh, anh chàng nhanh chóng chộp lấy rồi bỏ miệng ăn ngon lành. Sau đó Khánh Tường mới thong thả nói.

- Ông trời phù hộ cho gia đình giàu có thì cũng nên giúp đỡ những người khó khăn chứ. Họ đa số đều là cô nhi bị vứt bỏ. Mẹ Tường không kìm được lòng mà nhận nuôi họ. Cũng may là tất cả đều ngoan, chỉ trừ con người vừa tới thôi.

- Thế bao nhiêu nam bao nhiêu nữ?

- Không nhớ rõ. Đừng có mơ làm mai cho em.

Khánh Tường khinh khỉnh nhìn Minh Anh, trong đầu cậu ta nghĩ gì mà Khánh Tường không biết chứ. Ế lâu quá rồi nên sinh hoang tưởng à? Đừng nói là con gái, ngay cả con trai cũng không thèm làm mai cho Minh Anh đâu.

- Ai thèm!

Minh Anh giận dỗi lặn một hơi xuống đáy hồ. Hoàn toàn không muốn nói chuyện với Khánh Tường nữa. Người gì mà phũ phàng thấy sợ.

- ---------

Nhớ like và bỏ phiếu cho Minh nha ❤