- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Bảo Bảo Trăm Tỷ Mời Mẹ Ký Nhận
- Chương 97: Tế Tế Của Anh
Bảo Bảo Trăm Tỷ Mời Mẹ Ký Nhận
Chương 97: Tế Tế Của Anh
Cả đêm Thẩm Gia Diệu không ngủ được, cảm thấy ngủ không yên, mãi đến gần sáng mới miễn cưỡng có chút buồn ngủ.
Giấc ngủ này đã làm chậm trễ thời gian, khi mở mắt ra, đã là tám giờ sáng.
Thẩm Gia Diệu nhíu mày, giơ tay ấn công tắc.
Rèm cửa thông minh chậm rãi kéo ra, bên ngoài trời đã sáng.
Anh đứng dậy rửa mặt, thay bộ âu phục, sau đó đi đến phòng Lục Tế Tân bên cạnh, giơ tay gõ.
Bên trong không ai trả lời.
Thẩm Gia Diệu nhíu mày.
Chẳng lẽ là đã thức dậy rồi!
Anh xoay người chuẩn bị đi vào phòng Thẩm Niệm Hi, vừa quay đầu nhìn thấy dì Vương thì liền hỏi: "Cô Tế Tân đâu?"
Dì Vương cầm ba lô của Thẩm Niệm Hi, chuẩn bị gọi cậu xuống ăn điểm tâm rồi đến nhà trẻ.
Thấy Thẩm Gia Diệu, liền dừng bước, cung kính đáp lại: "Cậu chủ, cô Tế Tân mới năm giờ sáng đã đi ra ngoài rồi."
Nghe vậy, sự bình tĩnh lạnh nhạt của Thẩm Gia Diệu trong phút chốc bị đánh tan, trong mắt là sự hoảng sợ, cằm căng ra, môi mấp máy vài cái mới phát ra tiếng: "Dì nói cái gì, nói lại lần nữa?"
Vừa dứt lời, tức giận trên người anh chợt bùng nổ, như nham thạch nóng chảy bộc phát, làm dì Vương sợ tới mức run rẩy, cặp sách trong tay rơi xuống đất.
Bà lui về phía sau một bước, bị khí thế của Thẩm Gia Diệu làm cho không nói nên lời.
Nếu không phải Thẩm Niệm Hi vừa khéo đi ra, giải cứu dì Vương thì có khi chân bà đã mềm nhũn ngã xuống đất.
Thật đáng sợ!
Cậu chủ thật đáng sợ.
Thẩm Niệm Hi dụi mắt bước ra, bởi vì góc độ thấp nên chỉ nhìn thấy cặp sách trên mặt đất, cậu nói: "Dì Vương, cặp sách của cháu bị rớt."
Một câu nói trong nháy mắt đánh nát bầu không khí kinh khủng kìm nén.
Thẩm Gia Diệu nhịn lại cơn tức, không nói một lời trở vào phòng.
Thẩm Niệm Hi gãi lỗ tai, không biết bố bị làm sao, vì thế chạy đến bên cạnh dì Vương, xách cặp sách nhỏ lên: "Sắp đi học chưa ạ?"
Dì Vương giống như từ địa ngục trở lại nhân gian, thở dốc tầm năm phút mới tỉnh táo lại, không nói lời nào, liền nắm tay nhỏ của Thẩm Niệm Hi dẫn xuống tầng ăn điểm tâm.
Dùng tốc độ nhanh nhất dẫn cậu xuống ăn rồi đưa cậu đi học, sau đó dọn dẹp phòng khách, lôi kéo dì Lưu lui vào phòng nhỏ không đi ra.
Dì Lưu bị sắc mặt tái xanh của dì Vương làm cho sợ, hỏi bà có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Dì Vương kin miệng, không tiết lộ một câu nào, chỉ không ngừng lắc đầu, cảnh cáo bà ấy: "Đừng hỏi nữa, nghe tôi, chắc chắn không sai."
Vốn tưởng rằng sẽ ở trong phòng cả ngày, kết quả không đến nửa tiếng, phòng khách liền truyền đến động tĩnh, dì Vương muốn ra ngoài xem một chút, nhưng bà thật sự e ngại Thẩm Gia Diệu, do dự nhiều lần, vẫn quyết định đợi một lúc.
15 phút trôi qua, trong phòng khách mới có tiếng nói chuyện lạnh nhạt, dễ nghe của người phụ nữ.
Dì Vương phản ứng một hồi mới ý thức được đó là giọng của Lục Tế Tân.
Bà nói thầm một tiếng không ổn rồi, cậu chủ đang lên cơn thịnh nộ, mà bây giờ cô lại trở về, nhất định sẽ bị thương.
Cậu chủ rất ít khi nổi giận, nhưng một khi nổi giận thì chính là thịnh nộ, mọi người xung quanh đều sẽ câm như hến, không dám phát ra âm thanh, chỉ sợ chọc giận cậu chủ nên đành phải chịu đựng lửa giận của cậu chủ.
Xong rồi, chắc chắn cô Lục sẽ bị mắng đến khóc mất.
Dì Vương có chút sốt ruột, giống như một con ruồi không đầu, đi loạn ở trong phòng.
Dì Lưu nhìn không nổi nữa, tuy rằng bà ấy không hiểu cậu Thẩm như dì Vương, nhưng cũng đoán được là cậu Thẩm đang nổi giận.
Bà ấy thở dài: "Đừng đi qua đi lại nữa, ra ngoài nhìn một cái, mặc dù cậu chủ tức giận, nhưng sẽ không giận chó đánh mèo người khác."
Nhà họ Thẩm là hào môn quý tộc truyền thừa trăm năm, người nhà họ Thẩm đều rất có phong độ tu dưỡng, giống như ông Cổ trong Hồng Lâu Mộng, chú ý chính là đối xử tử tế với người giúp việc.
Hoàn toàn không giống như những nhà giàu mới nổi, không tôn trọng người giúp việc.
Dì Vương gật đầu, thở dài: "Được, vậy ra ngoài xem một chút đi." Dù sao trốn như vậy cũng không phải là một cách hay.
Hai người rón rén đi ra cửa, lúc đi ra trong đầu tưởng tượng vài hình ảnh, thậm chí còn nghĩ đến lỡ như cậu chủ và cô Tế Tân cãi nhau thì các bà phải khuyên can như thế nào.
Kết quả, sau khi đi ra, lại phát hiện cậu chủ có vẻ mặt tủi thân đứng ở bên cạnh cô Tế Tân, trái lại là cô Tế Tân có vẻ mặt lạnh nhạt.
Ngược lại! Hai người khϊếp sợ, các bà đã tưởng tượng qua ngàn vạn hình ảnh, lại hoàn toàn không nghĩ tới lại là một loại cảnh tượng như vậy.
Không đúng, chắc chắn các bà đã xuất hiện ảo giác.
Cậu chủ lạnh lùng cao quý như vương tử sao lại toát ra vẻ mặt như vậy, quá kinh sợ!
Lúc này Thẩm Gia Diệu thật sự là buồn. Vừa biết Lục Tế Tân rời đi, anh đã hoảng sợ, tức giận đến mức thân thể run rẩy, sau đó chính là rét lạnh. Anh ý thức được, đây là Lục Tế Tân không đáp ứng, cô không muốn sống cùng với anh.
Nghĩ đến điểm này trên người Thẩm Gia Diệu toát ra hơi thở lạnh lẽo.
Nhưng theo thời gian trôi qua, anh càng lúc càng hối hận, hối hận vì sao tối hôm qua mình lại ép cô, rõ ràng đã nghĩ kỹ muốn từ từ, như thế nào vẫn không khống chế được mình?
Thật hối hận.
Nhưng mà, tất cả cảm xúc này trong nháy mắt nhìn thấy Lục Tế Tân đều hóa thành buồn phiền.
Ánh mắt lên án: "Em đã đi đâu?" Giọng điệu mang theo sự chua xót.
Lục Tế Tân giật mình, con ngươi long lanh nhìn Thẩm Gia Diệu, nhẹ giọng giải thích: "Tôi ra ngoài mua quà, còn tìm đội ngũ thiết kế tạo hình."
Nghe đến đây, Thẩm Gia Diệu mới phát hiện, cô thay đổi kiểu tóc, là kiểu búi tóc dịu dàng, trên mặt trang điểm nhàn nhạt, trang phục tao nhã mà cao quý.
Thẩm Gia Diệu nắm tay cô ngồi xuống, vẻ mặt khó hiểu: "Cần gì phải ra bên ngoài, nói tôi một tiếng, tôi có thể bảo đội ngũ tạo hình đến nhà."
Nghe vậy, Lục Tế Tân rũ mắt xuống, nhẹ nhàng từ từ rút tay về, đặt lên đùi, sau đó ngước mắt lên.
Trong nháy mắt khí chất liền thay đổi.
Từ dịu dàng lúc trước biến thành cao quý ngạo nghễ.
"Thẩm Gia Diệu." Cô thản nhiên mở miệng, giọng không cao, nhưng rất rõ ràng, du dương, không cho phép người ta ngăn cản lại không cho phép người khác từ chối: "Tôi không phải là người lệ thuộc vào anh, chúng ta là thế lực ngang nhau, tôi thích anh, tôn trọng anh, yêu ai yêu cả đường đi, cũng tôn trọng người nhà của anh."
Nói đến đây, cô đứng lên, đầu ngón tay chỉ vào bản thân mình: "Đội ngũ tạo hình của anh là của anh, trên người tôi là của tôi, đại biểu cho sự tôn trọng và trân trọng của tôi đối với gia đình anh."
Dứt lời, cô bỗng nhiên khom lưng, nghiêng người nhìn Thẩm Gia Diệu: "Tôi đồng ý kết hôn, không phải vì bất cứ nguyên nhân nào, chỉ vì tôi đã động lòng với anh, tôi đối với anh là nghiêm túc.”
Nghe được những lời này, hốc mắt Thẩm Gia Diệu bỗng dưng ướt đẫm, cảm thấy một trái tim sắp nhảy ra, hai mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm Lục Tế Tân, trong mắt phát ra tình yêu nồng nhiệt, gần như muốn thiêu đốt tất cả.
Tế Tế của anh, vẫn luôn kiêu ngạo sáng ngời như vậy, tỏa ra hào quang, như mặt trời treo cao trên chín tầng trời.
Kiên định, ấm áp, không phụ thuộc vào bất cứ ai, cũng không khinh thường bất cứ ai, luôn luôn rực rỡ, bắt mắt.
Nhất cử nhất động, nhất ngôn nhất ngữ, ôn nhu như gió xuân hóa vũ, cũng cường thế như cuồng phong bão táp, mang theo sức mạnh to lớn không thể chống đỡ!
Năm đó, cô đứng trước mặt anh, nghiêng đầu, ánh mắt kiêu căng: "Tôi đã cứu anh, từ hôm nay trở đi, anh là người của tôi!"
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Bảo Bảo Trăm Tỷ Mời Mẹ Ký Nhận
- Chương 97: Tế Tế Của Anh